Rate this post

“Lục Nghiên!”

Dịch Gia Húc ánh mắt đỏ rực nhìn cảnh tượng trước mắt mình, hai tay anh xiết chặt đến gân xanh nổi đầy lên.

Gã kia còn chưa kịp làm bước kế tiếp đã bị anh hùng hùng chạy ra đầm cho vài phát vào mặt. Lục Nghiên được buông thả cô vô lực ngã xuống nền đất.

Dịch Gia Húc vẫn đấm vào mặt tên kia, đến khi anh thấy đủ liền buông người

ra.

“Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp, mày làm cái chó gì vậy hả?”

Mắt anh giăng tơ máu, đỏ ngầu lên, nhìn bàn tay đã đỏ thẳm từ máu của người

kia.

“Huh! Mày hỏi con nhỏ đó đó, nó dụ dỗ tao, không phải khi không tao lại đụng cham!”

Dịch Gia Húc xiết chặt tay, cố giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng để không đấm chết tên trước mặt.

Anh gọi điện thoại cho ai đó, nhanh chóng hắn ta đã được đưa đi.

Anh nhìn về phía Lục Nghiên quằn quại trên đất, cảm xúc anh khó tả.

Bước về phía cô, anh cởi áo ra mặc vào người cô, bế Lục Nghiên lên, anh nhìn vào khuôn mặt cô, cái áo tên kia lột ra nửa kính nửa hở.

Lục Nghiên khế ngọ nguậy người, cô vừa khó chịu vừa khóc:

“Nóng..nóng quá, khó chịu hức…

Dịch Gia Húc đau trong lòng, cảm xúc lúc này cũng chia ra thành hai phe, nửa thương nửa tức.

“Tại sao? Lục Nghiên! Cô lại muốn như năm đó sao?”

“Nếu như tôi không đến kịp, có phải cô đã giao thân cho tên đó rồi không?”

Lục Nghiên mơ mơ hồ hồ, cô không nghe rõ được lời anh nói, cô chỉ biết được anh đến cứu cô, vì thuốc đã phát tán, cô mất kiểm soát với bản thân, uốn éo trong lòng anh.

Anh bế cô lên phòng, khóa chặt cửa lại, đặt cô nằm lên giường, quần áo không lành, cơ thể lúc này cũng không lành.

Anh tức giận đấm mạnh tay lên giường, nhìn cô thật lâu, thật lâu, anh biết trong người cô đang có thuốc, nếu không cô sẽ không yên ắng đến thế, sẽ không ưỡn ẹo như vậy.

Đóng rèm.

Chuyện gì đến sẽ đến, sự thật có được nhận ra không thì còn phải nhờ vào sự thông minh của người đó.

Đêm nay trải qua thật khổ sở, Lục Nghiên? Dịch Gia Húc? liệu có đủ hiểu đủ thương để vượt qua.

Nỗi đau phải trả!

Sáng ngày hôm sau.

Lục Nghiên tỉnh giấc với cơ thể nhức mỏi, đầu cô đau dữ dội, mở mắt ra nhìn xung quanh, song lại nhìn xuống bản thân, cô cố lục lọi mảnh ký ức còn sót lại tối qua.

Dịch Gia Húc mở cửa bước vào, khuôn mặt anh lạnh lẽo, nhìn cô với sự thất vọng không lời, anh khẽ nói:

“Vào trong tắm cho thật sạch sẽ! Rồi ra đây giải thích cho tôi nghe!”

Lục Nghiên đưa ánh mắt buồn không lời, anh nói như vậy, anh cũng nghĩ là bản thân cô sai?

“Nói!”

Dịch Gia Húc quát vào mặt Lục Nghiên, cảm xúc trong anh lúc này phần lớn là nóng giận.

Lục Nghiên bị anh chất vấn, cô bây giờ nói ra, anh tin cô không? Giải thích mà vô tác dụng vậy cô giải thích làm gì?

“Bây giờ em nói em không sai! Anh tin em không?”

Đáy mắt anh khẽ động, giao động khi ánh mắt đượm buồn của cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Lục Nghiên trong mình đầy nỗi thất vọng, cô mệt thật rồi, nếu tối đó anh không kịp ra, thử hỏi xem cô còn gì không? Nực cười chết mất, nỗi đau chắc trồng nỗi đau, mỗi lần về Dịch gia, nỗi đau lại thêm nỗi đau.

“Gia Húc…Anh chưa bao giờ dành cho em một chút sự tin tưởng của anh đúng không? Em tệ như vậy sao anh? Là em sai, em sai sao?”

Lòng đẳng, tim thêm vết xước, tâm đau thấu.

Vấn đề lần này quan trọng hơn rất nhiều, nếu sự tin tưởng của Dịch Gia Húc đối với cô bằng không thì cô nên suy nghĩ lại.

Sống cùng nhau nhưng thiếu sự tin tưởng cho nhau, như vậy, sống khổ sở lắm đấy.

“Tại sao?”

“Tôi không thể hiểu được con người cô? Ngày đó và ngày nay sao khác nhau đến thế! Cô không giống cô gái Lục Nghiên hồn nhiên mà trước đây tôi yêu, thay đổi thật sự rất nhiều!”

Lòng anh nhói đau, thực chất lúc này trong lòng là vô vàn bất lực đến cùng

cực.

Một lần mất đi niềm tin, thì sự tin tưởng làm sao dám trao đi một lần nữa.

Lục Nghiên thất vọng, cô nhìn anh rồi cười giễu cợt bản thân mình.

Hóa ra…em chưa từng xứng đáng với tình yêu của anh.

Nhưng Lục Nghiên nào có tội tình gì, sao cả thế giới này như đều muốn chống đối cô vậy? Gia đình! Tình yêu! Đến cả công việc cũng vậy, cái gì cũng đều rất tệ hại.

Dịch Gia Húc đã bỏ đi ra ngoài, cô nhìn theo bóng dáng của người đàn ông cô yêu thấu ruột gan, trong lòng chua chát quá.

Trưa đến, cả gia đình sum vầy lại bên nhau ở Dịch gia để ăn trưa.

Nói là sum vầy, nhưng hoàn toàn không có phần cô ở trong đó.

Trên bàn ăn Dịch Gia Húc vẫn ngồi cạnh cô như thường lệ, nhưng hôm nay rất khác, thật sự rất khác!

Lục Nghiên đau, anh cũng đau, nhưng cảm xúc của cả hai đều hướng về cho đối phương một sự thất vọng không lời.

“Anh hai.”

“Có gì thì nói!”

Dịch Gia Hân nhếch mép cười, song lại hướng ánh mắt về phía Lục Nghiên trong hòa thuận nhưng từ ánh mắt có thể thấy, toàn là sự khinh bỉ, ghét bỏ.

“Mà thôi không gì đâu, chắc em hoa mắt thôi, giờ em thấy rồi, thật “đẹp” đó.”

Ý gì thì tự khắc sẽ hiểu, Lục Nghiên không khờ đến mức em chồng nói gì mà cô không hiểu.

Dịch Gia Húc lại càng rõ hơn lời em gái nói bóng gió.