Rate this post

Anh như chết lặng, tim đập nhanh như đánh trống, một nỗi bất an lấn át tâm trí.

Anh bước lên phòng ngủ, trong lòng lúc này rối như tơ vò, cảm giác chỉ còn lại nỗi bất an không tên.

Mở cửa vào, anh đảo mắt quanh phòng, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn không thiếu bất cứ thứ gì.

Đột nhiên mắt anh va chạm với tờ giấy trắng được đặt ngay ngắn trên cái bàn bên cạnh đầu giường.

Dịch Gia Húc bước đến, anh cầm lên xem, mắt mở to, tim đột ngột như chậm đi một nhịp.

Là đơn ly hôn, đã có chữ ký của cô, dưới tờ đơn còn có một mảnh giấy khác.

Anh cầm lên xem, trên đó ghi rất nhiều dòng chữ, nét chữ rất đẹp.

LỜI NHẮN

Lúc anh đọc được những lời này, chắc em đã rời đi thật xa rồi. Em xin lỗi và cảm ơn anh, Dịch Gia Húc, người đàn ông em yêu thương nhất cuộc đời này.

Thời gian qua em đã phiền anh rất nhiều, ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Em biết trong mắt anh và mọi người em là một người rất tệ, em không hiểu chuyện, em không biết bản thân mình đã sai ở đâu, nhưng hôm nay em thật sự rất mệt rồi anh ạ.

Có phải tình yêu của em là thứ rẻ mạt nhất trong lòng anh không? Anh không cần trả lời, vì em cũng chẳng thể nghe được nữa.

Em lần này buông tay rồi… chúc anh hạnh phúc!

Cuộc sống sau này không có em bên cạnh anh nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng hút thuốc, đừng uống rượu, thời tiết rất hay lạnh anh phải thật chú ý, không được bỏ bữa nhé!

Hai mắt Dịch Gia Húc đỏ lên, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống, anh nhàu nát tờ giấy vừa đọc xong, đơn ly hôn anh cũng xé nát thành nhiều mảnh vụn.

“Không bao giờ, em đừng hòng tôi chấp thuận ly hôn!”

“Tại sao không chờ tôi? Kết quả sắp được biết em lại rời đi, em muốn gì hả Lục Nghiên?”

Câu hỏi chỉ còn thoang thoảng trong gió, không lời hồi âm, im bặt đến trống rỗng.

Nếu còn thuộc về nhau tự khắc tương lai sẽ tương ngộ.

Lục Nghiên sớm đã đến nơi, cô được sắp xếp ở một căn hộ chung cư cao cấp tại thành phố lớn nước Y. Một nơi xa lạ mà lần đầu Lục Nghiên đặt chân đến.

Tuy không quen thuộc, không biết ai ở nơi đây nhưng Lục Nghiên rất lạc quan, tự trấn an bản thân phải thật mạnh mẽ, kiên cường.

“Rồi mai sẽ tốt lên, Lục Nghiên mày cố lên!”

Tuy ngày không anh có dài, nhưng chắc chắn sẽ quên được thôi mà, đúng không?

Loay hoay dọn dẹp và chuyển đồ đạc mà Thời Thanh Diệu chuẩn bị cho cô, tự thân cô sắp xếp lại các vật dụng sinh hoạt, chỉ một mình.

Cô nghĩ tay, môi nở nụ cười mệt nhoài, tay đưa lên xoa bụng nhỏ, khẽ nói:

“Mẹ sẽ cố gắng, thiên thần nhỏ!”

Khoảng thời gian này đối với cô rất rất áp lực, cô phải đối mặt với lối sống mới, múi giờ cũng khác hẳn, nhiệt độ bên này không lạnh, nhưng rất dễ sốc nhiệt.

Nắng nóng cháy da thịt, phố lớn tấp nập người, Lục Nghiên phải làm quen dần dần mới theo kịp người dân ở đây.

Tuy khó khăn nhưng cô tuyệt đối không chùng bước.

Mai mắn luôn mỉm cười, Lục Nghiên làm quen được với mấy hàng xóm cạnh căn hộ của cô, ai cũng rất tốt, họ vô cùng thân thiện, biết Lục Nghiên là người nước khác đến họ rất hay thường xuyên giúp đỡ cô những việc nhỏ nhặt.

Lục Nghiên cũng dần quên đi cái lạnh lẽo trong lòng, cô thả lỏng người, tập trung cho định hướng sắp tới.

Bụng cô cũng ngài càng to ra, thấm thoắt đã ba bốn tháng nữa trôi qua.

Bên nước A, Dịch Gia Húc cực nhọc tìm kiếm nhưng đến một tia sáng duy nhất cũng chẳng có lấy, anh không đủ năng lực để tìm kiếm cô, lại thêm sức ép từ gia đình khi biết tin Lục Nghiên bỏ đi, họ ép anh phải kết hôn với Lâm Minh Xuân.

Anh chán nản, đầu tắc mặt tối, cơ thể cũng vì thế mà ngày càng tiều tụy, khuôn mặt ngày nào nay đã gầy gò đi. Xanh xao đến đáng thương.

Anh liên lạc khắp nơi, mọi người thân quen của Lục Nghiên đều không hề biết tung tích của cô, người duy nhất anh nghi ngờ biết là Thời Thanh Diệu, cũng chẳng cho anh lấy một tia sáng yếu ớt.

Lần nào anh gọi đến cũng là những câu từ khó nghe.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

– Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Tôi không biết Lục Nghiên đi đâu, đến số điện thoại cậu ấy còn chặn tôi thì lấy đâu mà gọi, anh tưởng mình anh lo hay sao? Tôi cũng lo đây này, anh đừng nghĩ anh làm việc tổn thương đến cậu ấy rồi không ai biết. Cậu ấy đi rồi, anh làm ơn buông tha cậu ấy đi, để cậu ấy sống bình an!

Dịch Gia Húc mệt mỏi, anh dựa cả người vào ghế làm việc, một tay cầm điện thoại, một tay đưa lên xoa bên thái dương.

“Làm ơn cho tôi nói chuyện với cô ấy.”

Thời Thanh Diệu nghiến răng, cô bực nhọc nói:

– Tôi đã nói bao lần rồi, anh là người thông minh anh làm ơn hiểu vấn đề, tôi “không biết” Lục Nghiên ở đâu, tôi lại càng không liên lạc được với cậu ấy, đừng gọi đến làm phiền tôi!

Thời Thanh Diệu tắt máy ngang, chẳng để Dịch Gia Húc nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Cô nhếch mép cười khinh thường, rồi lại tự nói:

“Khôn như anh ở đây không thiếu, não tôi đây không úng mà cho anh số điện thoại hay bất kỳ thông tin nào của Nghiên Nghiên”

“Tránh còn không kịp, rời xa con người tệ bạc như anh khỏe khoắn biết bao nhiêu, ai đời lại muốn cho anh hàn gắn rồi lại làm cậu ấy tổn thương thêm, khó lắm mới để cậu ấy vui vẻ như hiện tại, anh đừng có mơ đến việc gặp.”

“Thời Thanh Diệu tôi có thù truyền kiếp với con người tệ bạc là anh! Đừng có hòng!”

Thời Thanh Diệu mắng một trận đến hả hê mới thôi, mắng con người này có qua ngày qua đêm cũng chả hết được sự tình.