Rate this post

Dịch Gia Húc chỉ biết gom thất vọng để đó, mấy tháng nay chả có lấy một miếng thông tin nào của cô. Lòng anh không thể nào yên ổn, khi sự lo lắng nhớ nhung ngày ngày lấp đầy tâm trí.

Mi tâm cố gượng, cơ thể anh đã dần suy nhược do bỏ bê bản thân, anh thường xuyên bỏ bữa, dồn ép bản thân vào công việc, vì chỉ có nó mới kiềm hãm lại nỗi nhớ Lục Nghiên.

Sức ép của công việc và tìm kiếm cô đã đủ để vắt kiệt sức anh rồi, thế mà chưa dừng lại ở đó, sức ép lớn nhất của anh lúc này đó là ứng phó với cái hôn sự trên trời rơi xuống của mẹ anh, Dịch gia hùng hổ bắt ép anh.

Đầu anh lúc này đau như búa bỗ, não căng thẳng đến muốn tê liệt, sức ép từ tứ phương như muốn dồn anh vào sự tuyệt vọng không tên.

“Thư ký Hứa, lên phòng gặp tôi!”

Anh nhấc điện thoại bàn lên, gọi qua phòng thư ký.

Không lâu sau, Hứa Minh cũng đã qua tới, vẻ mặt anh cũng gấp gáp như có điều gì đó muốn nói.

“Cậu mang…”

“Sếp tổng!”

Lần đầu tiên thư ký Hứa ngắt lời anh, chẳng biết có chuyện gì.

“Sao?”

“Sếp hứa là phải thật bình tĩnh nhé! Đừng kích động, bên thám tử tư và những người nhờ điều tra các sự việc hiện tại đều đã có kết quả tất cả. Nhưng có một vài việc khá mơ hồ.”

Dịch Gia Húc khá kích động, anh như tỉnh táo hẳn, mở to mắt chờm người về phía Hứa Minh thúc giục:

“Nói mau, từ từ từng việc một!”

“Thứ nhất, về sự việc gần nhất ở cái đêm sinh nhật ở Dịch gia, cô Lục Nghiên hoàn toàn bị oan, tuy không có camera giám sát nhưng có một người làm ở đó trong thấy, vì sợ bản thân sẽ gặp rất rối nên mới giấu kín chuyện này”

“Ai là người làm?” Dịch Gia Húc gấp rút hỏi.

“Là…là Dịch phu nhân và Dịch tiểu thư làm!”

Dịch Gia Húc nhắm tịch mắt, anh siết chặt nắm đấm.

“Tiếp!”

“Chuyện này có lẽ sẽ rất tế nhị, tôi…tôi không nói được, có lời thoại của người ở gần đó nhìn thấy, tôi mở sếp nghe nhé!”

Dịch Gia Húc biết cái nào cần và không cần làm vào lúc này, khi mọi sự việc đã được làm sáng tỏ tất cả.

“Là cô ta! Lục Nghi…

Anh cười giễu cợt bản thân mình vì quá ngu ngốc, ngu đến mức đầu óc chỉ biết vu oan cho cô.

Anh nợ em một lời xin lỗi, nợ luôn cả tình yêu một đời!

Hứa Minh nhìn sếp mà ngán ngẩm, cậu biết sếp lúc này rất không ổn, cậu theo điều tra nên cũng biết mọi chuyện, Lục Nghiên bị oan từ đầu đến cuối, tội thân cô ấy chịu sự ghẻ lạnh nhiều năm như vậy.

“Sếp tổng, về đoạn clip không sạch kia tôi nghĩ chắc cũng đã rõ ràng kết quả a!”

“Ừm, cảm ơn cậu Hứa Minh, cuối tuần thưởng thêm cho cậu!”

Hứa Minh rời khỏi phòng, Dịch Gia Húc ôm đầu đau nhói, hóa ra anh đã sai, rõ ràng là rất mù quáng sai lầm.

Đầu anh đau như búa bỗ, mắt anh đỏ ngầu lên, nhưng chẳng biết đây là cảm xúc gì. Anh siết chặt tay trong vẻ rất tức giận.

Anh tự thấy bản thân thật sự mới là người không hề xứng đáng với cô, là anh có tội, anh có lỗi rất nhiều. Nhưng anh không muốn buông tay, dù chỉ là một ý nghĩ cũng chưa từng nghĩ.

“Anh trả lại trong sạch cho em, Lục Nghiên”

Nói dứt câu Dịch Gia Húc liền dứt khoát rời khỏi phòng, rời khỏi tập đoàn, anh hướng đến Dịch gia.

“Lục Nghi, Lâm Minh Xuân tôi bắt hai cô phải trả lại tất cả cho Lục Nghiên”

Thời gian chạy đều, tích tắc trôi qua, một lúc sau anh cũng đến Dịch gia trong tình trạng bừng bừng sát khí.

Lửa giận trong lòng anh lúc này trỗi dậy mạnh mẽ, bây giờ anh không cần bất cứ gì cả, anh chỉ cần duy nhất mỗi Lục Nghiên thôi.

Bước vào trong, anh đảo mắt tìm kiếm những con người bạc bẽo ở đây, ba! Mẹ! Em gái! Kể cả người dư thừa kia.

Phòng khách lúc này nhộn nhịp, tiếng nói cười khanh khách trong thật vui vẻ làm sao, anh bước vào tới, đáy mắt hiện lên một sự ghét bỏ những con người này đến cùng cực.

Hôm nay bằng mọi giá anh phải làm sáng tỏ sự tình.

“Gia Húc! Con về khi nào thế?”

Bà Dịch thấy con trai về bất ngờ liền hỏi. Kết quả chỉ nhận lại ánh mắt xa lạ, ghét bỏ từ anh.

“Tôi có một số chuyện cần nói!”

“Có chuyện gì mà trong con nghiêm túc đến như vậy?”

“Chuyện gì thì một lúc nửa các người sẽ hiểu!”

Anh không dùng lời lẽ tôn trọng, vì thật sự dùng với những con người này rất không xứng đáng.

Dịch Gia Húc bước đến ngồi, trên tay anh cầm lúc này là vô số giấy tờ to nhỏ, anh đặt nhẹ tất cả xuống bàn. Từ tốn nhìn từng người một bằng đôi mắt hết phần sự ghét bỏ pha cả sự thất vọng không hề nhỏ.

“Chú Trương, giúp tôi gọi cô Cầm vào đây!”

Anh nói với chủ quản gia, chú ấy nhanh chóng gọi người lên giúp anh.

Một lúc cô Cầm người giúp việc dọn dẹp cũng lên đến, nét mặt của từng người có mặt tại phòng khách lúc này ai cũng đều khó hiểu với những hành động của anh.

Chỉ duy nhất cô Cầm được gọi lên là biết một chút ít.

Dịch Gia Húc giọng lạnh lẽo nói vang:

“Cô Cầm, cô còn nhớ đêm sinh nhật chứ?”

“Vâng, tôi nhớ ạ”

“Mẹ! Gia Hân, tôi hỏi hai người, đêm đó rốt cuộc đã làm gì?”

Dịch Gia Hân và bà Dịch bị réo liền lấy làm lạ, đêm đó làm gì là làm gì?