Rate this post

Cả một trận đường dài, Dịch Gia Húc lái xe trong tâm trạng lo lắng, lòng anh nhói lên từng cơn, chỉ biết cầu nguyện cô sẽ bình an.

“Nghiên Nghiên, em nhất định phải bình an, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!”

Lời nói ra lúc này thật phức tạp, giọng anh run rẩy, mặt này của anh chưa một lần ai nhìn thấy, cũng chỉ có anh mới biết mặt yếu đuối này của bản thân và cũng chỉ có mình cô mới có thể làm anh thổ lộ ra mặt này.

Cách xưng hô của anh cũng thay đổi, nhưng chỉ ở những lúc không có mặt cô, không có một ai.

Giờ phúc này anh cũng chẳng còn tâm trí gì mà gọi điện cho mọi người, mục tiêu duy nhất lúc này của anh chỉ có nhanh và nhanh chóng đến bệnh viện.

Một lúc sau đó, Chiếc Bentley Continental nhanh chóng gấp gáp lái vào gara bệnh viện, Dịch Gia Húc chạy thục mạng vào trong. Loay hoay một lúc cũng tìm được phòng Lục Nghiên đang nằm.

Y tá từ phòng bệnh bước đi ra, diện mạo chuyên nghiệp và tận tâm trong từng cử chỉ. Bước đi uyển chuyển trên sàn nhẵn mịn, ánh đèn phòng bệnh chiếu lên áo phông trắng tinh khôi của cô y tá, làm nổi bật sự sạch sẽ và gọn gàng trong phong cách làm việc.

Y tá làm việc nhanh nhẹn, cô hướng ánh nhìn về phía anh, rồi cất giọng nghiêm túc gấp rút:

“Anh là người nhà bệnh nhân?”

“Đ…đúng tôi là chồng cô ấy!” Giọng nói đứt quãng của Dịch Gia Húc, anh gấp gáp đến lời nói nói ra cũng chẳng trọn vẹn câu.

Y tá nhanh giọng nói và đưa biểu mẫu với anh một cách lịch thiệp và chuyên nghiệp.

“Theo quy định, chúng tôi cần sự đồng ý của người nhà bệnh nhân qua việc ký tên trước khi tiến hành các thủ tục cấp cứu. Xin vui lòng ký vào đây để chúng tôi có thể tiến hành các biện pháp cấp cứu kịp thời cho bệnh nhân.”

[…]

Đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nét mặt anh lo lắng và bất an, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh, biểu hiện trên khuôn mặt anh lo sợ và lo âu không rời.

Đường nét trên khuôn mặt anh cũng trở nên căng thẳng, ánh mắt sáng bóng như ngọn đèn pha trong bão tuyết, phản chiếu ánh sáng tăng thêm vẻ đâm chiêu không yên của anh.

Đôi mày nhíu chặt, góc miệng nhăn lại, trái tim anh nghẹn lời trước tình hình không rõ ràng bên trong phòng, cảm giác này thật sự rất tệ, trái tim anh như chậm đi một nhịp.

Trong thời gian bên ngoài Dịch Gia Húc cũng tranh thủ gọi về nhà hai bên, nhưng đáp lại anh cũng chỉ là tiếng “Không đến” của mẹ anh, bà từ chối thẳng thừng, không muốn đến dù chỉ là một phút suy nghĩ.

Bên nhà Lục Nghiên thì không một ai bất máy, bên nhà anh thì nhận lại được sự lạnh lùng thờ ơ của mẹ anh, họ không hề muốn đếm xỉa gì đến đứa con dâu này.

Anh cũng chỉ biết bất lực, ngồi đây một mình để chờ kết quả báo an toàn của Lục Nghiên.

Một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra, vị bác sĩ Hoàng từ trong bước ra ngoài khuôn mặt bác sĩ cũng đã lấm tấm mồ hôi.

Dịch Gia Húc chạy nhanh đến bên bác sĩ, giọng gấp gáp hỏi:

“Bác sĩ, vợ…vợ tôi, cô ấy sao rồi?”

“Người nhà bình tĩnh, bệnh nhân hiện tại đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn còn đang hôn mê sâu. Qua khám tổng quát, phần đầu bệnh nhân do tác động quá mạnh, đã tích tụ một phần máu bầm, nhưng không quá lớn, còn lại chỉ bị thương nhẹ ngoài da.”

Dịch Gia Húc nuốt từng ngụm nước bọt đắng chát, nhưng cũng thật may mắn Lục Nghiên cô không sao.

“Cảm ơn bác sĩ rất nhiều, vậy khi nào tôi có thể vào thăm cô ấy?”

“Sau khi chuyển bệnh nhân sang phòng hồi sức, người nhà sẽ được vào thăm.”

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Lục Nghiên chầm chậm mở mắt, mi tâm nặng nề nhấc mắt mở ra, ánh đèn phòng sáng trưng làm cô chói mắt, mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào mũi vô cùng khó chịu.

Đầu cô đau nhức dữ dội, khuôn mặt nhăn nhó vì cơn đau kéo đến, trong cái không gian tĩnh lặng lúc này chỉ có tiếng xe kéo la la bên ngoài hành lang, mùi thuốc khử trùng nồng nặc khó ngửi.

Bỗng dưng cô cảm nhận được sự ấm áp nằng nặng từ bàn tay. Lục Nghiên bỗng trố mắt khi nhìn thấy Dịch Gia Húc anh đang nắm tay cô, nằm ngủ gật bên mép giường.

Lục Nghiên chưa kịp nhìn anh bao lâu, cơn đau nhức từ phía đầu làm cô rất đau và khó chịu.

Dịch Gia Húc mê mang trong giấc ngủ cũng đang có dấu hiệu tỉnh giấc sau hai ngày liên tục không ngủ, việc ở tập đoàn anh cũng bỏ bê, chỉ ở đây chăm chú mà bên cạnh Lục Nghiên.

Dịch Gia Húc chợt mở mắt, anh liền ngoảnh mặt lên nhìn về phía Lục Nghiên, đồng tử anh biếng dạng, khuôn mặt cũng vui lên thấy rõ khi nhìn thấy Lục Nghiên đã tỉnh lại, nhưng…anh lại giấu sự vui mừng của bản thân vào trong, thay vào đó là khuôn mặt lạnh tanh của thường ngày.

Anh đột ngột buông tay cô ra, Lục Nghiên bị mất đi hơi ấm nơi bàn tay mà có chút hụt hẫng.

“Tỉnh rồi à, tôi đi gọi bác sĩ.”

“Gia…Gia Húc!” Giọng Lục Nghiên yếu ớt gọi tên anh.

“Sao?”

Lòng anh đau nhói, xót xa, nhưng lại cố bầy vẻ như là bản thân không quan tâm.

“Em ở đây được bao lâu rồi?”

“Đừng hỏi nhiều, lo mà nghỉ ngơi đi, vừa tỉnh lại vẫn còn yếu.”

Giọng anh cố trầm ấm xuống, bề ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong anh thật sự đang rất ấm.

“Vậy người cùng bị tai nạn với em…người đó sao rồi?” Cố nén cơn đau vào trong, Lục Nghiên cất giọng yếu ớt mà hỏi thăm.

“Đang nằm bên phòng kế bên.”

Nói hết câu, anh liền rời khỏi phòng bệnh, lấy lý do là đi gọi bác sĩ đến, nhưng rõ ràng đây là bệnh viện khoa học máy móc cao, có thể gọi bác sĩ đến bằng cách không cần đi được mà.

Rõ ràng đây là cố tình đi ra ngoài.

Bên ngoài dãy hành lang dài Dịch Gia Húc sau khi gọi bác sĩ đến anh lại một lần nữa đi ra bên ngoài, chẳng biết anh suy nghĩ gì, khuôn mặt lại đâm chiêu, không cảm xúc.