– Cậu nói thật?
“Tôi không rảnh mà đùa giỡn với cậu, tôi đi mua bánh cho vợ, vô tình thấy Lục Nghiên đang cùng ngồi ăn với Thời Thanh Diệu và hai đứa nhóc con.”
Nhóc con?
Đầu Dịch Gia Húc đặt ra một dấu chấm hỏi lớn. Lại là ai?
“Được rồi! Tôi lập tức đặt vé.”
Dịch Gia Húc không hỏi địa chỉ vì anh biết một khi nhắc đến Thời Thanh Diệu bạn thân của Lục Nghiên thì chắc chắn hai người sẽ ở cùng nhau, nếu Lục Nghiên đã về vậy anh chỉ cần đến nhà là tìm được cô ngay.
Nói là làm, vừa dứt khoát cúp máy anh liền đặt vé ngay lập tức, bản thân anh cũng nôn nao đến đứng ngồi không yên.
Thật nhớ, đã 5 năm trôi qua, anh vẫn giữ trọn vẹn một tình yêu khắc sâu trong đáy lòng, anh bây giờ chỉ muốn được tận mắt nhìn thấy cô.
Dưới ánh nắng trưa rực rỡ, cảnh sắc tự nhiên vẫn mãi tươi mới và lung linh. Những tia nắng ấm áp chiếu sáng cảnh đẹp của cuộc sống, hôm nay thật tốt đẹp làm sao.
Phong cảnh bao quanh lúc này thật dễ chịu. Các chóm cỏ xanh mướt như phủ một tấm thảm mềm mại dưới bước chân, gió nhẹ thoảng qua mang theo hương hoa lan dịu dàng và tinh tế.
Hoa lá xum xuê thi nhau khoe sắc, từng cánh hoa màu sắc rực rỡ đong đầy sức sống và hi vọng.
Lục Nghiên đột nhiên muốn đổi không khí cho thoáng người một chút nên cô quyết định ra sau vườn hoa nhà Thời Thanh Diệu. Tự đi dạo một mình, trong lòng bất chợt vừa nhớ nhung đến một bóng hình.
Sao em mãi không buông bỏ được anh?
Trời ấm quá, nhưng lúc này trong lòng cô thật sự rất lạnh.
Mãi suy ra đăm chiêu, cô vô thức đưa tay ngắt đi cành hoa nho nhỏ có màu vàng nhạt, Lục Nghiên bất ngờ cười chua chát, khẽ nói:
“Hoa thật xinh, màu cũng thật đẹp!”
Nỗi thống khổ có mấy ai hiểu được, Lục Nghiên lại cười, nhưng mà là nụ cười thanh thản.
Dịch Gia Húc thở gấp hồng hộc, hiện tại đang là buổi chiều tà, máy bay vừa hạ cánh anh đã lao đầu ra ngoài chạy thục mạng.
Một thân một mình anh cố gắng chạy bộ với tốc độ nhanh ra bên ngoài đường cao tốc, khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo cũng vì thế mà xộc xệch không chỉnh chu.
Mãi ngó qua ngó lại tìm hình bóng xe taxi, phải cả hơn một lúc sau anh mới bắt được một chiếc xe.
Hành lý anh không mang, chỉ vỏn vẹn một cái túi khá nhỏ, dường như chỉ để đựng các loại giấy tờ cần thiết.
Ngồi yên vị trên xe, lòng anh rất mong chờ, hi vọng sẽ được nhìn thấy cô, ngắm nhìn từ xa cũng được, tội lỗi anh mang đến cho cô anh biết nó khó mà tha thứ được, nên anh cũng không mong cầu gì sẽ được cô thứ tha.
Mặc dù biết xác suất gặp được cô sẽ rất khó nhưng anh vẫn giữ lấy một chút niềm hy vọng nhỏ nhoi.
Chiếc xe taxi bàn bên trên quốc lộ, mãi hơn tầm 40 phút sau anh cũng về đến biệt thự riêng ở nước A này.
Anh bước từng bước vào trong nhà, hơn nửa tiếng sau lại bước vào gara rồi liền lái xe rời đi.
Hướng đến là biệt thự nhà của Thời Thanh Diệu, anh có thể chắc chắn Lục Nghiên đang ở đó, linh cảm anh mách bảo.
Không lâu sau, chiếc Bentley nhanh chóng đậu sang bên phía đường đối diện căn biệt thự cao cấp, khi anh dừng lại cũng là lúc anh khá ngạc nhiên, đập vào mắt anh lúc này là căn biệt thự đã được trang trí tinh xảo các loại, nhìn vào đã biết nhà sắp có hỷ.
Dịch Gia Húc chới với, anh mở mắt to, song lại cầm điện thoại lên gọi đến một dãy số quen thuộc.
“Tần Hiển Văn, nhà Thời Thanh Diệu sao lại trang trí như thế? Cưới sao?”
Vừa nối máy anh đã vội vàng hỏi, đến Tần Hiển Văn cũng phải chán nản mà trả lời.
– Ừm, cậu vẫn không biết? Suốt ngày lao vào công việc rồi không cập nhật thông tin.
– Còn việc gì nữa không? Tôi phải xoa bóp tay chân cho vợ tôi rồi.
“Phiền! Cúp đi
Anh tắt máy trước, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa mong chờ.
“Hóa ra em chịu về đây là vì lí do này sao?”
Trời ngày càng tối dần, chiếc Bentley đen bóng vẫn đậu yên một chỗ, ánh mắt người trong xe vẫn chăm chăm nhìn về một hướng cố định.
Bỗng dưng có tiếng mở cửa, một bóng hình khiến anh nhung nhớ suốt bao nhiều năm qua lọt vào tầm mắt.
Lục Nghiên mặt trên người chiếc áo đen nơ cúp ngực, quần ống le kết hợp với cao gót màu đen trắng, trên tay cầm túi xách cùng màu dường như là đi đâu đó anh không rõ.
Lục Nghiên bước ra trước, sau đó là hình bóng một cậu con trai mặc đồ khá dễ thương bước ra sau, trên tay cậu nhóc đó còn cầm con gấu bông hình gấu trúc.
Cậu nhóc đến bên cạnh Lục Nghiên, Lục Nghiên liền đưa tay giữ chặt tay bé, toàn cảnh này đều được Dịch Gia Húc thu hết vào trong tầm mắt.
Tim anh bất chợt nhói lên, trái tim tê tê dại dại như có thứ gì đó đang muốn làm nó đau.
Bên này Lục Nghiên nở nụ cười với con trai, cô dặn dò:
“A Vũ, một lúc nữa khi đến công viên chơi con phải nghiêm túc và không được quấy phá nghe không? Nơi đó rất đông, con ghi nhớ lời mẹ nói”
A Vũ nghiềm túc, cậu nhóc mím môi rồi đứng thẳng lưng đáp lời mẹ:
“Mẹ yên tâm, A Vũ sẽ ngoan, con không quấy phá.”
“Được, mẹ tin tưởng A Vũ của mẹ”
A Vũ được mẹ khen liền cười tươi hứng khởi, hôm nay cậu vô tình lướt web điện thoại của Thời Thanh Diệu thì thấy thông tin của công viên xanh ở gần khu này, nó vô cùng đẹp, cậu rất thích nên nài nỉ xin đi.
Thời Thanh Diệu và Lục Nghiên thấy con trai muốn đi, đến A Nhi khi thấy cũng tròn mắt, biểu hiện cũng vô cùng hiếu kì, nên liền triển khai.