Rate this post

Chiếc Audi cứ vậy mà nhanh chóng đánh lái rời khỏi nhà. Chiếc xe lướt nhanh trên đường lộ cao tốc.

Dịch Gia Húc nhanh chóng chạy theo phía sau, anh giữ một khoảng cách cố định để tránh gây sự phát hiện.

Tiếng nhạc du dương bên trong nơi công viên xanh, đi sâu vào bên trong là các quầy bán hàng đa dạng. Buổi tối cũng là thời điểm vui chơi và giải trí sau một ngày làm việc mệt nhọc.

Không lâu sau, cuối cùng thì nhóm của Lục Nghiên cũng đến nơi, hai lớn hai nhỏ di chuyển vào trong, hòa nhập cùng dòng người tấp nập đông vui.

Dịch Gia Húc cũng bám theo xác họ, anh lúc này chẳng khác gì mấy tên rình mò theo dõi.

Do anh đứng ở một khoảng cách khá xa nên chỉ có thể nhìn các hình ảnh một cách mờ ảo không rõ. Vừa nãy ở biệt thự của Thời Thanh Diệu anh chỉ thấy duy một cậu nhóc nhưng bây giờ đi cạnh Lục Nghiên và Thời Thanh Diệu có đến tận hai đứa luôn cơ.

Gồm có 1 trai một gái!

Dịch Gia Húc nhìn thấy mà trong lòng hoang mang tột độ, mắt anh đột nhiên đo đỏ, chẳng hiểu cảm xúc trong anh lúc này thế nào, có thật sự ổn hay không?

Câu trả lời tất thảy là “không”.

“Hai đứa nhóc đó là ai? Lục Nghiên, là con em sao?”

Ngưng một lúc anh lại đưa giọng nói, trong câu từ có chút nghèn nghẹn:

“Em có gia đình mới rồi sao? Anh mất em thật rồi ư?”

Dịch Gia Húc bây giờ như một kẻ si tình mụ mị trong bóng tối tuyệt vọng, mắt anh buồn, trong con ngươi đen tuyền bây giờ như chỉ có duy một bóng hình người phụ nữ anh yêu đứng nơi phía xa xa kia.

Anh lúc này thật sự rất muốn gặp cô mà hỏi trực tiếp sự tình, anh muốn biết tất cả, nhưng nghĩ lại… Anh lấy tư cách gì để hỏi và đứng trước mặt cô đây? Anh không xứng.

Giấu nhẹm đi những điều muốn hỏi vào trong lòng, cơn đau nơi tim lan tỏa cứ bức ép anh đến tê dại.

Bên này, Lục Nghiên đang đứng trước một quầy kem lạnh mua cho hai bé con nhà cô ăn. Tuy cô biết ban đêm ăn không tốt nhưng không phải là ăn không được.

Cô mua hai phần nhỏ có hương trà xanh thanh mát, thanh toán rồi đi đến bên chỗ mọi người đang đứng.

“A Nhi, A Vũ kem của hai đứa”

“Cảm ơn mami”

“Cảm ơn mẹ.”

Thời Thanh Diệu đứng vắt tay phía trước eo, nhìn đáng giá Lục Nghiên rồi lên tiếng:

“Thế mình lại không có phần?”

“Cậu lớn rồi, về kêu chồng mua cho mà ăn nhé.”

Lục Nghiên nói câu nào ra cũng là đề cập đến vấn đề đấy, dường như ghẹo Thời Thanh Diệu cũng vui phết chứ đùa.

“Cậu đấy! Chỉ giỏi trêu ghẹo mình thôi.”

“Mình ghẹo cậu khi nào? Đây là sự thật đấy Thời tiểu thư ạ.”

“Đó đó, thế còn bảo không? Cậu bây giờ thật là xấu tính quá đi.

Thời Thanh Diệu phồng má giận dỗi yêu, đến cái bộ dạng lúc này trông thật đáng yêu vô cùng.

Lục Thanh Vũ và Lục Thanh Nhi nhìn hai mẹ cứ trêu qua trêu lại mà không khỏi cười khoái trí.

Địa điểm di chuyển tiếp theo của nhóm Lục Nghiên khi rời khỏi công viên xanh là một cửa hàng phục vụ cho tiệc nhóm.

Hôm nay là ngày cuối cùng Thời Thanh Diệu được vui chơi, vì qua ngày mai nữa thôi cô phải bước lên xe hoa theo chồng rồi. Thời gian không còn nhiều nên cô chọn buổi tối hôm nay để họp mặt mấy người bạn khá thân thiết.

Lúc này đang là 20 giờ 40 phút tối. Mọi người đều có mặt đông đủ, đâu đó có hơn bốn đến năm người.

Lục Nghiên cũng không thân thiết với mọi người cho lắm nên cô ít giao tiếp, ngược lại con trai cô, A Vũ miệng lưỡi giảo hoạt nói không ngớt lời khi được mấy cô chú hỏi thăm.

“Mọi người ngồi nói chuyện nhé, tôi đi vệ sinh một chút.”

Cô bước về hướng nhà vệ sinh, đi trên đôi cao gót khá cao nên không tránh khỏi hơi nhức chân một chút.

Còn chưa đến được nhà vệ sinh, vì khó chịu nên cô ghé sát vào tường, dựa thẳng tấm lưng vào tường, động tác nhanh gọn tháo ra đôi cao gót cho nhẹ chân.

“Lâu rồi không mang, bây giờ mang vào thật khó chịu.

“Lục Nghiên”

Là ai gọi cô?

Cô vừa ngoảnh mặt lên đã phải tròn xoe mắt vì kinh ngạc, miệng lúc này như keo dính chặt, nói ra cũng khó khăn.

“Anh…anh…Dịch Gia Húc!”

Nơi đáy mắt giao động, mọi động tác của cô lúc này như ngưng động đi. Mắt chăm chăm nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đã cách xa hơn 5 năm qua.

“Vẫn là anh ấy, sao dạo này trong tiều tụy như vậy?” Câu nói cô giữ ở trong lòng, cảm giác xót xa khôn xiết.

Cô thấy mắt anh đo đỏ, cứ mãi nhìn lấy cô không thôi.

“Lục…Lục Nghiên.”

Giọng anh ứ nghẹn, anh đột ngột kéo gần khoảng cách bằng cách ôm chặt lấy cô vào lòng. Lục Nghiên sốt vó, cô chẳng thể hiểu anh đang làm gì.

Đầu anh cúi xuống, khuôn mặt áp sát vào cổ cô mà hít hít, Lục Nghiên cảm nhận thấy có những giọt nước đang nhẹ rơi xuống bả vai cô.

Ban đầu cô cứ tưởng bản thân cô ảo giác nhưng không ngờ anh thật sự khóc rồi, giọng anh lúc này không thể nghe rõ được, hầu như là tiếng thút thít.

Anh khóc như một đứa trẻ, đây mà là Dịch Gia Húc sao?

Cô chẳng biết nên làm thế nào vào lúc này, những lời xa lánh cô định nói cũng phải nuốt ngược lại vào trong, tay vô thức đưa lên xoa xoa lưng anh ủi an.

“Bình tĩnh lại Dịch Gia Húc, có chuyện gì sao? Sao anh lại khóc thế này?”

Đáp lại cô là một khoảng không yên lặng, Dịch Gia Húc vẫn cứ duối đầu vào vai cô, tay tham lam ôm chọn lấy vòng eo nhỏ.

“Lục Nghiên, anh thật sự nhớ em nhiều lắm, thật sự rất rất nhớ.”

Giọng anh không còn rõ, giờ đã khàn khàn vì vừa khóc xong một trận. Câu nói anh muốn nói suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng được bầy tỏ.