Rate this post

Lục gia là một gia đình không quá nổi bật so với giới thượng lưu nơi đây, tuy không nổi trội nhưng cũng thuộc dạng gia phả giàu có.

Lục gia cho tới thời điểm hiện tại gia đình có tổng cộng năm người. Đứng đầu là cha cô, ông Lục Bắc. Tiếp đến là mẹ kế của cô, bà Yến Trang. Kế tiếp là người chị song sinh của cô, tên Lục Nghi…. Người còn lại trong gia đình là đứa em út cùng cha khác mẹ với cô tên là Lục Nam.

Mãi chìm trong đóng suy nghĩ không mấy vui vẻ, cô chẳng hề biết có người đang có ý định làm hại cô.

Lục Nam đi từ phía sau hai người, cậu không nói không rằng mà đẩy ngã Lục Nghiên, rồi lại cười khanh khách như một trò chơi vui vẻ của bản thân.

“Aaa…”

Lục Nghiên bị đẩy bất ngờ nên té nhào đầu xuống nền sàn nhà lạnh ngắt, mấy túi đồ cô cầm trên tay cũng vì thế mà rơi tứ tung trên nền nhà.

Bà Yến Trang giật mình ngồi xuống đỡ Lục Nghiên đứng lên, bà có chút hoảng loạn vì sự việc xảy ra quá đột ngột.

Sau khi mọi người bình tĩnh lại, Lục Nghiên đảo mắt nhìn em trai, nhưng không lên tiếng trách móc hay la mắng cậu. Kể cả bà Yến Trang cũng vậy.

“Nam lại đây với chị, Lục Nam khuôn mặt khờ khạo, nhìn có vẻ không được ổn định, cậu cười nghiêng ngã, rồi đi tới ngồi bên cạnh Lục Nghiên.

Bà Yến Trang khuôn mặt nặng nề, bà rất buồn lòng, nhìn con trai chỉ biết xót xa không biết nên dùng từ nào để tả.

Lục Nam năm nay đã 13 tuổi, từ lúc sinh ra, cậu đã không được bình thường như bao đứa trẻ khác, cứ khờ khờ, não chậm phát triển hơn các bạn đồng trang lứa.

Đó cũng là lý do mà dù cậu có làm sai mọi người trong nhà cũng không trách cứ, chỉ lẳng lặng mà xót thương trong lòng.

“Mấy hôm nay Nam của chị có ngoan ngoãn nghe lời mẹ không đấy!”

Lục Nghiên cười dịu dàng, cô nghiêng đầu tay vẹo má em trai.

Khuôn mặt bánh bao của cậu nhìn trong rất đáng yêu, sóng mũi cao, đôi mắt cáo kèm đôi mi dài công vút, nhìn thật sự rất dễ thương, nhưng… chỉ tiếc…

“Chị…chị ba, sao chị lại cười…nhìn nó thật không đẹp tẹo nào.”

Khuôn mặt Lục Nam nhăn nheo, cậu gạt tay Lục Nghiên ra, nhìn có vẻ đang hờn dỗi.

“Nam à, không được nói chuyện với chị ba con như vậy, chị sẽ buồn đó con.”

“Thật sự không đẹp đâu, chị cười nhưng rõ ràng là không vui, nếu như vậy nụ cười sẽ rất xấu xí.”

Cả hai như chết lặn sau câu nói của cậu, thằng bé tuy không hiểu được nhiều chuyện, nhưng đôi khi câu nói được thốt ra lại đúng đến mức khiến đối phương phải thầm lặng đớn đau, chua xót trong lòng.

Lục Nghiên nhìn bà rồi lại quay lại nhìn em trai đang nhăn nhó, cô lại nở nụ cười, sao đó ôm chầm cậu vào lòng mà xoa đầu nựng nịu.

“Em đấy, biết chị không vui luôn cơ à! Chị đang vui mà, đâu có buồn gì đâu, chỉ là hơi mệt nên không tỉnh táo lắm thôi, em đừng có nhăn mặt như này nữa, vậy thì sẽ mau hết đẹp trai đó.”

“Ai mà thèm tin đâu, đi chơi trò chơi đây, thật nhạt nhẽo.”

Nói rồi Lục Nam bỏ đi vào bên trong, trả lại bầu không khí cho hai người. Bà Yến Trang thở dài, nghe có vẻ bất lực.

“Thằng bé mấy ngày này tính tình cứ như vậy đấy, buồn vui thất thường, con đừng quá lo lắng nhé!”

“Vâng, con hiểu dì ạ!”

Hai người nói chuyện một lúc lâu, bên ngoài cửa tiếng nói chanh chua của người con gái nào đó đang dần bước vào trong nhà.

“Mệt chết bà đây rồi, đúng là thật phiền phức.”

Lục Nghi từ bên ngoài đi vào trong, ả ta hất tóc, miệng cứ càm ràm chuyện gì chả ai biết.

“Ô, Nghiên em về từ lúc nào thế, sao không thông báo cho chị biết một tiếng.”

“Dì, em ấy về khi nào thế?” Lục Nghi ngoảnh mặt qua dì mà hỏi.

“Vừa về được một khoảng thời gian rồi con.”

Lục Nghi đi từng bước ưỡn à ưỡn ẹo, cô ta mặc cái đầm bó sát, nhìn vòng nào ra vòng nấy khá chuẩn. Đi về phía Lục Nghiên đang ngồi mà ngồi xuống cạnh cô.

“Lâu rồi không gặp chồn… ehem… em vẫn khỏe chứ?”

Ả ta chuyển đoạn, nhém tí lại lộ ra sơ hở, khi không em gái ruột ngồi cạnh bên không hỏi, lại đi hỏi chồng người ta.

Lục Nghiên nhẹ dạ, cô không nghi ngờ gì, mà giao tiếp trả lời chị gái từng câu từng chữ.

“Thế hai chị em con nói chuyện đi nhé, dì vào trong nấu cơm, tí ba mấy đứa về còn ăn.”

“Hay để con vào phụ dì, con cũng rảnh tay lắm ạ.”

“Thôi, để dì tự làm, cũng ít việc để mình dì làm được rồi.”

Lời qua tiếng lại một hồi, cuối cùng Lục Nghiên cũng chào thua, cô thật sự không cãi lại dì được.

“Nghiên chị lên phòng thay đồ cái nhé, thay xong chị xuống chị em mình tâm sự tiếp.”

“Vâng, chị đi đi.”

Bóng dáng Lục Nghi đi lên tầng lầu, sau lớp cửa phòng vừa đóng, Lục Nghi khuôn mặt đã biến sắc hoàn toàn so với lúc vừa nãy.

“Tưởng nói chuyện với mày là tao ưa thân lắm sao, đồ rẻ tiền.”

Cùng là chị em một nhà nhưng sao tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau, bề ngoài cả hai khuôn mặt nhìn chả khác nhau là mấy, nhưng bên trong tính cách lại khác xa một trời một vực.

Một người tâm đẹp như thiên thần, một người tâm tạp, tối hơn cả ác quỷ.