Rate this post

Bên này, Dịch Gia Húc say khướt đi về nhà, anh tìm cô khắp phòng nhưng không thấy Lục Nghiên đâu, liền gọi điện tìm cô.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong bầu không khí lạnh lẽo, hơi thở Dịch Gia Húc cũng nặng nề do uống rượu, đầu anh quay cuồng, hai bên thái dương đau nhức, cổ họng thì cay nồng, hơi thở nóng gan.

Anh nới lỏng cúc áo sơ mi đen đang mặc trên người, chờ đợi đầu dây bên kia nghe máy.

Nối máy, từ điện thoại bên kia phát ra chiếc giọng xa lạ, Dịch Gia Húc cau mày, rồi lại nhìn vào số điện thoại, rõ ràng đây là số Lục Nghiên mà, vậy người nghe máy là ai?

[ Húc là em đây!]

Dịch Gia Húc khuôn mặt ngày càng nhăn nhó, anh siết chặt tay nghe chiếc giọng xa lạ nói chuyện.

“Cô là ai?, đây là điện thoại vợ tôi mà!”

Lục Nghi sượng mặt, ả ta nghiến răng, sao đó lại nở một nụ cười cùng khuôn mặt gian xảo nói chuyện qua điện thoại.

[ Phải! là điện thoại của Lục Nghiên, em gái của em, nhưng mà anh thật sự không nhận ra giọng nói em sao?]

Dịch Gia Húc xoa xoa thái dương, anh không giữ được bình tĩnh với cái giọng dẹo dẹo của chị ta, thật sự nghe rất chướng tai.

“Chị vợ, mong chị xưng hô cho đúng vào, tôi không thích lại mang tay tiếng! còn nữa, đây là điện thoại của vợ tôi, cảm phiền chị đưa lại cho cô ấy.”

Lục Nghi bị chặn hết đường nói, ả ta dậm chân rồi tắt máy ngang, chứ làm sao mà nói chuyện tiếp khi bị rạch rõ ranh giới như vậy.

“Để rồi coi tụi bây hạnh phúc được bao lâu!”

Ả quăng điện thoại của Lục Nghiên lên bàn một cái mạnh, tức tối bỏ lên trên lầu.

Để lại câu nói đó cũng ám chỉ rất nhiều điều, không biết…trong tương lai còn lành lặn được với ả hay không đây?

Lục Nghiên vừa phụ dì bưng bê thức ăn vào bàn, nên không hề để ý đến vừa có cuộc gọi đến.

Một lúc sau, Lục Nghiên quay trở lại phòng khách, cầm điện thoại lên xem, thì phát hiện có rất nhiều cuộc gọi cùng tin nhắn đến từ Dịch Gia Húc.

Cô tròn mắt như sực nhớ lại lúc sáng đi nhanh, quên cả việc gọi điện báo cáo với anh nữa, Lục Nghiên tức tốc gọi lại cho anh, không lâu sau điện thoại cũng thông máy, chiếc giọng trầm khàng còn có vẻ kha khá tức giận gắt lên.

“Lục Nghiên!”

“Em xin lỗi! Nãy giờ em không bật loa nên không để ý anh gọi đến.”

Lục Nghiên cũng thấy rất sai, rõ ràng điện thoại cô có bật loa mà bây giờ lại khóa, đúng thật là kỳ lạ!

Dịch Gia Húc bên này ngồi trên sô pha, anh nhắm nghiền hai mắt, im lặng một lúc lâu lại nói tiếp:

“Thôi được rồi, bỏ đi, tranh thủ về, tối nay còn về lại nhà chính.”

“Vâng, em sẽ tranh thủ.”

Tiếng cúp máy đầu dây bên kia, Lục Nghiên thở dài, nghe có vẻ nặng nề và bất lực. Vừa rồi khi anh nói chuyện, cô nghe rất rõ giọng anh có hơi khác bình thường một chút, chắc chắn lại đi uống rượu.

Cô bận suy tư một hồi rồi cũng đứng lên đi vào bên trong phòng bếp.

Chẳng biết trôi qua bao lâu, không khí bên ngoài vẫn rất lạnh, bên trong nhà cũng chẳng ấm áp là bao. Chờ đợi cả buổi cuối cùng nhân vật chính trong nhà cũng về đến.

Ông Lục Bắc từ ngoài đi vào trong, khuôn mặt ông già nua theo từng năm tháng, trên trán đã lấm tấm nét nhăn cùng vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi.

Vẻ mặt ông nghiêm nghị nhìn Lục Nghiên, ông nhìn cô rất lâu, chẳng biết ông nghỉ ngợi điều gì mà hết lắc đầu rồi lại thở dài.

“Ba mới về ạ!” Lục Nghiên thưa với giọng rung rung.

“Ừm.”

Âm thanh đáp trả chỉ có một, khuôn mặt ông lạnh lùng bước đi ngang qua cô, lòng Lục Nghiên đau nhói, cô ngoảnh mặt lại nhìn ông với nét mặt hụt hẫng, buồn bã.

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, ba vẫn như vậy, vẫn lạnh lùng với con. Cô sớm đã đoán trước được ba sẽ lạnh nhạt với mình, nhưng sao… giờ thực hiện nó vẫn đau như ngày nào!

30 phút sau, tại nhà bếp, cụ thể là trên bàn ăn.

“Nghiên Nghiên, em ăn món này đi, món này chị nhớ em thích nhất nè!”

“Nghiên, ăn nhiều vào nhé con, lâu lâu mới về nhà một lần, ăn nhiều vào.”

Mọi người có vẻ rất quan tâm Lục Nghiên, nhưng được mấy ai thật lòng.

“Mẹ ơi, con không ăn rau đâu.” Tiếng nói của Lục Nam phá tan bầu không khí náo nhiệt lúc này.

“Để vào bát mẹ này, Nam ngoan”

Ông Lục Bắc ngồi ăn chưa được bao nhiêu liền đặt đũa xuống, ông trầm giọng nói:

“Tôi no rồi, không ăn nữa.”

Ông quay ngoắt người bỏ đi, để lại mọi người ngơ ngác nhìn theo bóng lưng ông.

Mọi người thì rất bình thường, nhưng…trong lòng Lục Nghiên cô biết rất rõ, ông bỏ đi chắc chắn là do cô nên ông mới ăn không ngon miệng như vậy.

Lục Nghiên sụt sùi, hai vành mắt cô đo đỏ lên, miếng cơm trong miệng nuốt xuống lúc này cũng khó khăn đến lạ thường.

“Ba ghét con đến như vậy sao?” Ý nghĩ chỉ len lỏi trong lòng cô, không dám nói ra. Sợ! sợ một khi nói ra, lại nhận được kết quả mà cô không mong muốn.

Lục Nghi ngồi đối diện với Lục Nghiên nên ả ta nhìn rất rõ biểu hiện trên khuôn mặt em gái, ả cười thầm trong lòng, có vẻ rất vui sướng khi nhìn thấy sắc thái biến dạng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Nghiên.

Bàn ăn mới phút trước vẫn còn có tiếng nói, bây giờ lại im lặng, mạnh ai nấy ăn việc ai nấy làm.

Kết thúc bữa ăn với tâm trạng không mấy tốt đẹp, Lục Nghiên đi dạo quanh nhà một vòng để chuẩn bị trở về. Khuôn mặt cô buồn bã, ánh buồn len lỏi với bầu trời âm u bên ngoài, cơn gió lạnh ào ạt thổi vào da thịt cô, cơn lạnh xâm nhập thân thể ngày một mạnh mẽ hơn.