Sáng sớm. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua cửa sổ, tạo ra một dải sáng ấm áp trên sàn nhà. Tiếng chim hót nhẹ nhàng bên ngoài cửa sổ tạo cảm giác yên bình và bình dị.
Lục Nghiên đứng giữa căn phòng nhỏ, nhìn chằm chằm vào những đồ đạc rải rác trên mặt bàn, lòng cô nằng nặng, cảm xúc hôm nay cứ mà kỳ lạ, cảm giác bất an trong lòng lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Bắt đầu một ngày mới đáng lẽ ra phải vui vẻ mới đúng, nhưng vui với ai, lại nói không với Lục Nghiên.
Cô chầm chậm nhặt lên từng món đồ một cách cẩn thận, từng chiếc áo, đồ sinh hoạt,… Cô xếp chúng vào túi một cách gọn gàng, cố gắng giữ cho mọi thứ được sắp xếp theo trật tự, ngăn nắp.
Dọn đồ xong hết vào túi, Lục Nghiên lủi thủi một mình ra về, hôm nay không một ai đến.
Dịch Gia Húc bận rộn với công việc ở Hoa Thiên. Thời Thanh Diệu thì hôm nay cũng bận với cửa hàng bánh ngọt vừa khai trương, mỗi người một công việc, ai cũng đều rất bận rộn.
Cô tự ngẫm nghĩ tự thấy bản thân mình thật rảnh rỗi, cảm giác nhàm chán bao lấy tâm trí cô lúc này.
..
..
Biệt phủ chính Bạch gia. Nơi đây được xây dựng với kiến trúc độc đáo, đồ sộ, với thiết kế sang trọng và tinh tế, tòa nhà có các chi tiết đặc trưng và đều được chăm chút kỹ lưỡng.
Bạch Cao Thiệu từ bên ngoài đi vào trong, ánh mắt anh tối sầm, khuôn mặt không chút cảm xúc bước từng bước đến bên chiếc sô pha lớn ngay giữa trung tâm nhà.
“Ông ấy đâu, có chuyện gì thì nói nhanh, tôi không rảnh rỗi mà ở đây quá lâu.” Anh hỏi người làm đứng gần đó.
“Con không muốn về đây lắm sao? Đây là nhà con mà!”
Giọng nói cất lên, bên tai truyền đến là tiếng lạch cạch! của chiếc gậy gỗ.
Bạch Cao Thiệu nhíu mày, nhìn ông với ánh mắt đầy ý hận thù.
“Huh, nhà? Đây mà là nhà tôi!…thật nực cười.”
Anh cười ghét bỏ, cách nói chuyện cũng không tôn trọng hay kính nể ông dù chỉ một chút.
“Con không thương ta cũng được, nhưng con tuyệt đối không được phép bỏ rơi em trai con.”
“Ông tìm tôi về đây…cũng chỉ để nói về thằng con hoang đó!”
“Nó là em con, con không được phép xúc phạm nó.” Giọng ông Bạch Thế gắt lên, chừng mắt nhìn anh.
Bạch Cao Thiệu không mấy quan tâm, anh ngồi cười trừ, nụ cười mang đầy nét khinh bỉ, thật sự rất khác với dáng vẻ khi còn ở bệnh viện.
“Tôi chưa từng có em trai, ông nên nhớ, chính mẹ con họ đã đẩy mẹ tôi vào cái chết như thế nào! Đừng bao giờ nhắc từ em trai trước mặt tôi!”
Mắt anh đỏ ngầu, từng lời nói thốt ra điều mang đầy hận ý.
“Con…”
“Có chuyện gì thì nói nhanh, tôi không rảnh ngồi đây nói chuyện phiếm với ông.” Giọng anh mất kiên nhẫn.
“Lục Gia là bạn lâu năm của nhà ta, con gái lớn của họ đã hơn tuổi lấy chồng rồi, con…”
“Ý ông là gì? Muốn tôi lấy! Đừng hòng đặt suy nghĩ đó lên tôi, à mà…con trai tốt của ông ấy, kêu đi mà lấy, tôi không rảnh rỗi mà lấy người không quen không biết.”
“Nhưng…”
“Không việc gì quan trọng, tôi đi đây!”
Lời nói vừa thốt ra anh đã không nhẫn nại mà bước rời đi, không để chừa giây phút nào cho ông ta nói thêm.
“Cao Thiệu! Con…”
Giọng ông đứt quãng, nhìn theo bóng lưng đứa con trai ruột, nhưng giờ đây thật xa cách. Ánh mắt ông đượm buồn, không từ nào có thể nói cho tâm trạng của ông lúc này.
[…]Lục Nghiên vừa về tới nhà, một nỗi bất an cứ xâm chiếm tâm cô. Đi vào bên trong, cô khẻ giật mình, tay chân cũng rung rẩy trong thấy.
“Mẹ…mẹ.” Lục Nghiên giọng ấp úng nghèn nghẹn.
“Về thôi cũng lâu lắc, đúng là nghiệp mà.”
Giọng bà gắt gỏng nói lời khó nghe, ánh mắt bà nhìn cô thật rất sắc, lườm nguýt, ghét bỏ.
“Con…con xin lỗi, mẹ đến đã lâu chưa, để con vào nấu mấy món…”
“Thôi khỏi! Không phiền đến cô, đồ ăn cô nấu tôi nuốt không trôi.”
Lòng Lục Nghiên nhói đau, trái tim như vừa có thanh sắt đâm xuyên qua, đau đớn tủi nhục bởi lời nói sắc nhọn của mẹ chồng.
Vốn dĩ anh và cô cưới nhau đều là ý của anh, mẹ chồng chưa từng chấp nhận, bà thật sự rất ghét cô.
“Vậy mẹ…” giọng nói rung rung của cô cất lên trong bầu không khí lạnh đến thấu xương.
“Nhà con trai tôi, tôi muốn đến thì đến muốn đi thì đi, cô có quyền gì mà ở đây hỏi cơ hỏi cầu?”
“Không…con không có ý đó, mẹ hiểu lầm con rồi.”
“Đến cả nói chuyện cũng không xong, rồi làm gì ăn hả?”
Dịch Gia Hân từ trên lầu đi xuống, cái giọng ngọt ngào cất lên, nhưng câu nói lại tanh đến xé lòng xé dạ người nghe.
Lục Nghiên cứng đờ người, giờ cô có nói gì hai người cũng đều bắt bẻ cho đến cùng, cô không biết nên thế nào tiếp theo.
Lục Nghiên cắn môi đến muốn bật máu, cố nuốt ngược nước mắt vào trong, không để nó rơi xuống trước mặt mẹ và em chồng.
“Đi vào trong đi, đứng đấy bẹo hình bẹo dạng hay gì, nhìn ngứa hết cả mắt.”
Dịch Gia Hân ngồi kế mẹ mình, miệng nhóp nhép ăn nho, lời nói khinh bỉ ghét bỏ nói ra mặt.
Được buông tha, Lục Nghiên liền đi nhanh lên phòng mình, đóng cửa thật chặt.
Cô ngồi sụp xuống nền sàn nhà khóc nấc lên, nước mắt không hẹn mà rơi lã chã. Một cảm giác tủi thân, buồn tủi bao lấy tâm trí cô.
Cô có làm gì đâu, tại sao lại bị ghét bỏ như vậy.
Mẹ chồng ghét bỏ, em chồng cũng vậy, cha ruột cũng vậy, mọi người điều ghét bỏ cô, quay lưng lại với cô! Tim cô nhức nhối, đau thắt từng đoạn.
Dịch Gia Húc anh là ánh sáng của cuộc đời cô, nhưng dường như ánh sáng này quá yếu, không sưởi ấm được trái tim đang dần dần nứt vỡ bởi sự ghẻ lạnh của mọi người.
Lời nói rất rẻ tiền, nhưng tại sao không lựa lời, chọn lọc từ mà nói cho nhau thêm ấm áp, miệng đời không độc bằng miệng nhà. Người thân hóa người dưng.
Đời thật tệ bạc với cô quá! Giá như…ngày hôm đó cô chết đi, có lẽ sẽ tốt hơn, cũng sẽ không cần nghe và chịu đau như lúc này.
“Dịch Gia Húc, anh còn thương em không anh, em cần lắm hơi ấm của anh, vì ngoài anh ra không ai thương em cả…hức…”
“Em đau.”