Phương Bắc, chín giờ sáng.
Không khí có chút se lạnh vì màn sương mù dày đặc vẫn chưa tan. Dòng xe cộ lưu thông trên đường có chút khó khăn bởi giờ cao điểm.
Tiếng còi xe cứ hối thúc lẫn nhau tạo nên tạp âm vô cùng hỗn độn.
Lúc này, một người đàn ông trung niên với mái tóc điểm sương ăn mặc sang trọng bước xuống từ chiếc xe sang trọng. Người này là Sở Đăng chủ của Sở gia rất có tiếng tăm ở nơi này.
Bên cạnh còn có một người đàn ông, ăn mặc hơi kì lạ. Trên tay là một quyển sách màu đen còn có chữ cổ.
“Sở lão gia! Hướng đó.”
Sở Đăng gật đầu. Tuy nhiên, mày khẽ nhíu lại vì nơi mình chuẩn bị đến.
“Thật sự sẽ tìm ra sao?”
“Nếu ngài không tin có thể từ bỏ. Nhưng sẽ không có lần sau.”
Sở Đăng khựng lại. Vận khí của Sở gia đang gặp vấn đề. Tình cờ lại gặp được vị cao nhân này ngày xưa từng giúp mình đổi vận.
“Tất nhiên là tôi tin tưởng ngài. Nếu thật sự tìm được người thích hợp. Tôi sẽ không bạc đãi ngài.”
Hai người bước vào trong. Theo sau là hai vệ sĩ mặc vets đen to lớn.
Càng vào sâu bên trong, mùi ẩm mốc càng nồng đậm. Xung quanh những bức tường đã loang lổ bởi mãn sơn cũ kĩ bong tróc.
Sở Đăng nhíu mày, che mũi mình lại.
Vị thuật sĩ này tên Tần Hạc. Hầu như thời gian ông đều ở trên núi không phải ai cũng có thể gặp được. Đừng nói đến việc nhờ ông giúp đỡ. Nhưng dường như giữa ông và họ Sở có duyên nên mới tình cờ gặp được.
Bước chân mỗi người đều khựng lại.
Phía trước đã là đường cùng của con hẻm nhỏ.
Bóng tối có chút hạn chế tầm nhìn.
Một vệ sĩ lấy đèn ra kiểm tra.
Ở góc tường, có một chàng trai đang ngồi.
Vì ánh sáng quá lớn làm chàng trai ấy phải lấy tay che mắt lại.
Những ngón tay thon dài trắng bệch loang lổ vết bầm tím và vết máu vẫn còn đọng lại. Mái tóc màu bạch kim có chút dài phủ xuống. Anh là Thượng Quan Nhất.
Sở Đăng có chút ngạc nhiên nhìn sang vị thuật sĩ bên cạnh.
Ông ta gật đầu.
Hai người vệ sĩ phía sau liền hiểu ý bước đến.
Họ liền giữ chặt chàng trai trước mặt.
“Các người muốn gì?”
Giọng nói trầm lạnh, mang vẻ bất cần khiến cho hai tên vệ sĩ có chút cảm kì lạ.
Sở Đăng liền đi đến vén mái tóc đang phủ gần nửa gương mặt của chàng trai. Đúng là nó, đúng là cái bớt này. Chói mắt khiến người ta có cảm giác xa cách, lãnh lẽo. Nó tượng trưng cho địa ngục nhưng lại mang nhiều ý nghĩa.
“Đừng chạm vào tôi.”
Anh né tránh.
Sở Đăng cười lớn nhìn bàn tay trống rỗng giữa không trung của mình.
“Nhóc con! Nếu mày muốn rời khỏi nơi tối tăm này thì chúng ta giao dịch đi.”
Anh bật cười.
“Chiêu trò của kẻ có tiền. Nói đi.”
Ông đứng dậy.
“Yên tâm! Giao dịch này cậu chỉ có lợi không có thiệt.”
“Vậy sao?”
Anh cười khuẩy khinh thường.
Vị thuật sĩ ngồi xuống.
“Chàng trai trẻ. Đây là Sở lão gia. Ông ấy đang tìm cháu rể. Và cậu là người may mắn được chọn.”
“Tôi! Cháu rể?”
Anh hơi ngạc nhiên trước đề nghị này. Ai đời lại tìm kẻ như anh để làm cháu rể. Đúng là kẻ nhiều tiền đầu óc không tỉnh táo.
Lúc này, hai vệ sĩ mới thả anh ra.
Anh loạng choạng đứng dậy.
“Đừng có đùa.”
Rõ ràng là anh từ chối.
“Cậu không thể không đồng ý. Nếu không tôi sẽ cho người phế chân cậu. Tống cậu vào nhà giam sau đó sẽ từ từ lóc thịt cậu cho chó ăn.”
“Nghe sợ vậy.”
Giọng anh như đang nghe một câu chuyện vui hơn là lời đe doạ.
“Cậu đừng để tôi phải mạnh tay.”
Dường như anh không quan tâm bước đi.
Hai tên vệ sĩ liền lao đến giữ chặt anh lại, lấy dây thừng trói chặt tay chân anh.
Vết thương mới cũ giờ lại bung ra bởi sợi dây thừng cứa vào.
“Thả ra, tôi không muốn chơi trò đầy mùi tiền của các người.”
Vị thuật sĩ lấy ra một chiếc lọ đưa tới mũi anh.
Không bao lâu, trước mắt anh mơ hồ rồi thiếp đi.
“Đưa đi!”
“Vâng!”
[…]***
Sở gia.
Sở Nghệ là con trai thứ của Sở Đăng. Mặc dù cố gắng thế nào vẫn không vừa mắt ba mình chỉ vì chỉ sinh ra được hai cô con gái. Cô con gái lớn tên Sở Vãn Linh, xinh đẹp, giỏi giang lại biết lấy lòng nên được Sở Đăng yêu thương hơn. Sở Vãn Tình là con gái út. Dù cô có làm gì cũng bị Sở Vãn Linh giành lấy công lao. Còn ba mẹ cũng vì thế mà không công bằng.
Còn Sở Trình lại khác luôn được trọng dụng bởi sinh được cháu trai đích tôn. Nói chung họ Sở luôn trọng nam khinh nữ.
Lúc này, Sở Vãn Linh nhìn thấy Sở Vãn Tình uống cạn ly nước mình vừa đưa sang liền nhếch mép hài lòng. Miệng lẩm bẩm.
“Mày cũng phải nên làm cái gì đó có ích cho Sở gia.”
Tống Na nhìn vậy có chút đau lòng nhưng bà cũng không còn cách nào khác. Bởi ba chồng đã ra lệnh một trong hai phải có một người gả cho người mà vị thuật sĩ đã nói đến.
Suy đi nghĩ lại thì Sỡ Vãn Linh đã có người yêu giàu có và chuẩn bị tiến đến hôn nhân. Vì vậy, Sở Vãn Tình đành phải hy sinh vậy. Tất cả vì đại cuộc.