Người đàn ông trong trang phục kì lạ đến một chút kháng cự cũng không có. Sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, cả người như bị teo tóp lại.
Chợt anh khựng lại, tay dần nới lỏng ra.
Cả người ông ta đều chẳng còn sức lực gì nằm bất động.
Thượng Quan Nhất đưa bàn tay mình lên nhìn chằm chằm vào nó. Ấn kí vốn có cũng trở nên màu đen huyền đến kì lạ. Sau một lúc, mới trở lại bình thường rồi biến mất.
“Không được! Tuyệt đối không thể. Không thể nào.”
Anh lắc đầu. Cứ như cơn gió biến mất giữa màn đêm.
[…]***
Quay lại chung cư Vân Đông.
Thượng Quan Nhất nhìn cô ngủ say chỉ mỉm cười. Anh ngồi xuống, tay vén mái tóc rối trên mặt cô sang một bên.
Sở Vãn Tình khẽ mở mắt, nắm lấy bàn tay anh áp vào mặt mình cọ cọ.
“Tay anh lạnh quá.”
“Xin lỗi! Làm em thức giấc rồi.”
Sở Vãn Tình lại đưa tay anh lên môi mình thổi thổi.
Hành động nhỏ của cô trong mắt anh có chút ngốc nghếch lại đáng yêu vô cùng.
“Còn mệt không?”
Sở Vãn Tình bĩu môi.
“Cũng tại anh.”
“Ừm! Tại anh.”
Sở Vãn Tình mỉm cười.
“Anh đi đâu vậy?”
Thượng Quan Nhất nhìn cô.
“Anh hơi khát, đi uống nước thôi. Ngủ thêm một lúc nữa.”
Anh nằm xuống bên cạnh.
Đầu gối lên tay anh. Sở Vãn Tình sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều. Không biết vì sao, chỉ là lời nói của anh cô đều tin.
Thượng Quan Nhất siết chặt vòng tay hơn. Anh không biết tại sao bản thân mình lại trở nên như vậy. Càng lúc, anh càng đánh mất chính mình.
[…]Giữa màn đêm tĩnh mịch.
Dường như anh gặp chính bản thân mình.
Người đó đứng ngược ánh sáng nhìn anh.
“Cậu chấp nhận với đều mình chọn không?”
Anh nâng mắt.
“Chỉ cần ở cạnh cô ấy, tôi đều chấp nhận.”
“Sau đó…”
Chỉ một câu ngắn gọn lại khiến Thượng Quan Nhất khựng lại. Sau đó thì sao? Cô ấy sẽ thế nào?
[…]Sở Vãn Tình nằm trên giường bị tiếng chuông cửa đánh thức. Và bên cạnh cũng trống rỗng. Cô lẩm bẩm ngồi dậy với cơ thể mệt mỏi.
“Anh ấy đâu rồi?”
Cô vào trong vệ sinh cá nhân, thay quần áo.
Bên ngoài.
Người đến không ai khác là ba mẹ Sở.
Vừa nhìn thấy Thượng Quan Nhất liền nuốt nước bọt, lùi lại.
“Vãn Tình đâu?”
“Cũng không phải lần đầu đến gây sự. Vào trong rồi nói.”
Hai người họ nhìn nhau. Chỉ mới một thời gian ngắn dường như người trước mặt họ đã thay đổi rất nhiều. Ngạo mạn cứ như bật đế vương, một loại khí chất toả ra từ xương cốt. Ai nói cho họ biết thấp kém, đầu đường xó chợ ở đâu. Đứng trước mặt anh, họ mới giống người không cùng đẳng cấp.
Ba mẹ Sở bước vào trong, ngồi xuống ghế.
“Tôi muốn hai người ly hôn.”
Mẹ Sở đặt một sấp tiền lên bàn.
Thượng Quan Nhất nhếch môi.
“Sở gia còn chưa lên tiếng. Hai người nghĩ lời nói của mình có giá trị à.”
“Cậu có ý gì. Tôi là thay mặt…”
Thượng Quan Nhất cũng lười nói chuyện với họ.
“Ai dám?”
Ba mẹ Sở giật bắn người nhìn ra cửa.
“Ba, ba đến bao giờ?”
Rõ ràng sắc mặt ông nội Sở có chút khó coi.
“Lúc đầu không có ý kiến. Giờ ai cho hai đứa có lá gan lớn như vậy.”
“Ba, con… Con chỉ đùa một chút thôi. Tuyệt đối không có ý kiến với quyết định của ba.”
“Hừ! Cút ngay ra ngoài cho ta.”
“Vâng! Vâng!”
Hai vợ chồng họ nuốt nước bọt rồi lập tức ra ngoài. Đúng là ra đường không xem ngày mà. Lúc nghe ba mình tức giận vì Vãn Tình không đến, còn nói sẽ không để yên chuyện này. Sao hôm nay, lại như vậy.
Lúc hai người họ ra khỏi nhà.
Thượng Quan Nhất vẫn giữ nguyên bộ dạng tùy hứng, tay đút vào túi như chẳng có chuyện gì.
Ông nội Sở ngồi xuống ghế.
“Tôi hy vọng cậu sẽ giữ lời hứa.”
Thượng Quan Nhất nhếch nhẹ môi.
“Tôi cũng mong Sở gia không nhắc đến chuyện này thêm lần nào nữa.”
Sở Vãn Tình vừa đặt tay lên chốt cửa muốn mở ra thì khựng lại khi nghe hai người nói chuyện. Cô không biết anh đã hứa gì với ông nội Sở. Sao nghe hai người nói chuyện rất lạ, có phải liên quan đến cô không.
“Sở gia không mang theo con chó của mình à.”
Giọng anh có vẻ giễu cợt.
“Cậu… Đừng được nước lấn tới.”
Ông nội Sở nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chó càng trung thành lúc cắn chủ nó sẽ rất đau. Hy vọng, Sở gia không xui xẻo như vậy.”
“…” Ông nội Sở.
Sở Vãn Tình càng nghe càng mơ hồ, cái gì mà chó rồi lại cắn.
Cửa phòng mở ra.
Sở Vãn Tình ngẩng mặt lên mắt chớp chớp.
Anh xoa xoa mái tóc cô.
“Dậy rồi à.”
“Em…”
Ông nội Sở nhìn sang. Không nghĩ đến tình cảm của hai người phát triển nhanh như vậy.
Ông ho một tiếng.
“Ông nội!”
Sở Vãn Tình giật mình.
“Sang đây. Ông có chuyện muốn nói với hai cháu.”
“Vâng!”
Cô mím môi.
“Không sao đâu.”
Thượng Quan Nhất biết cô lo lắng. Vì lần nào, họ đến đều chẳng có gì tốt đẹp cả.
Sở Vãn Tình nhìn anh mỉm cười.
Anh ấn cô ngồi xuống ghế.
“Ta muốn cháu quay lại công ty làm việc.”
“Thật không ạ?”
Sở Vãn Tình hơi ngạc nhiên khi nghe câu này.
Ông nội Sở gật đầu.
“Nếu thích, cháu có thể để cậu ấy đi cùng. Dù sao cũng là người một nhà. Ta không muốn một mình cháu phải chịu khổ sở bên ngoài.”
Thượng Quan Nhất nghe câu này có chút buồn cười. Cái gia đình này thích diễn thật. Tuy nhiên, anh cũng không nói gì.