Lúc này, Sở Vãn Linh mới lên tiếng. Giọng điệu như kiểu bảo vệ em gái nhưng chẳng khác nào cầm dao cứa vào nỗi đau người khác.
“Ông nội! Ông đừng trách Vãn Tình. Chắc do cháu không quan tâm đến cảm giác của em ấy. Nên Vãn Tình suy nghĩ không thông tìm bừa một người nào đó để… Mà không phải. Chắc là do tên đó muốn tìm lợi ích gì đó của Sở gia. Vì vậy, mới cố tình dụ dỗ em gái. Ông nội, ông tha cho Vãn Tình được không?”
Sở Vãn Tình lắc đầu, cô thật sự không biết gì cả.
“Cháu im miệng. Tránh sang một bên. Nếu không đừng trách ông đánh luôn cháu.”
“Cháu…”
“Chị Vãn Linh! Chị không cần lo lắng cho em. Em không sao đâu.”
Sở Vãn Tình nhìn cô ta nói.
Cô ta tỏ vẻ đau lòng, cố gắng hạ thấp giọng nhắc nhở.
“Ông đang giận nên mới như vậy. Em cứ nhận lỗi là được, ông sẽ bỏ qua thôi.”
Sở Vãn Tình thật sự rất sợ bị đánh bởi chiếc roi da của ông. Nhưng cô không làm gì mà. Chuyện đó, nghĩ đến đầu cô lại đau rồi. Cô cũng không biết giữa hai người…
Chợt ánh mắt hướng về phía anh.
Ông nội Sở nhíu mày. Đây thật sự là loại người gì? Ông không chấp nhận được, kiểu bị người khác xem nhẹ.
“Đưa nó sang đây.”
“Vâng!”
Hai tên vệ sĩ liền bước đến.
Tất nhiên, một người thương tích đầy mình như anh làm sao có thể tránh được họ.
Sở Vãn Tình cũng giật mình trước cách họ đối xử với người khác như vậy. Khi chân họ đá vào gối để anh quỳ xuống còn giữ chặt. Nhưng người này quả thật rất cứng đầu, dù như vậy vẫn không rên lên tiếng nào.
Sở Đăng đứng dậy, bóp lấy cằm anh để giữ lại sự né tránh của anh. Tuy nhiên, thứ ông muốn nhìn rõ nhất chính là vết bớt mờ ảo trên gương mặt sắc lạnh này. Đôi mắt này quả thật quá doạ người, càng nhìn càng như bị hút vào trong. Mặc dù không làm gì cũng khiến người đối diện sợ hãi. Nơi khoé mắt lại điểm tô một màu sắc quỷ dị. Nhìn vào lại khiến người khác sinh ra hai loại cảm giác kì lạ.
“Ngươi tên gì?”
Thượng Quan Nhất cười khuẩy.
“Sở gia cũng là người có tiếng tăm. Không ngờ lại dùng trò rẻ mạt như vậy. Người như tôi cũng không có gì để mất. Tuy nhiên đến danh dự cũng không cần. Đúng là, tôi nên học hỏi.”
“Ngươi…”
Ông tức giận nghiến răng, tay càng giữ chặt hơn.
Sở Vãn Tình cũng không ngờ người này lại không sợ hãi một chút nào.
“Người cũng đã đi. Sở gia đang diễn kịch cho ai xem.”
Giọng anh rõ ràng mỉa mai.
“Láo xược!”
Ông tức giận đánh vào mặt anh.
Máu từ khoé miệng chảy xuống càng chói mắt bởi làn da trắng.
Sở Vãn Tình giật mình.
“Ông nội!”
Ông nội Sở sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Cháu im miệng! Ở đây, cháu không có quyền lên tiếng.”
“…” Sở Vãn Tình mím môi, tay siết chặt góc váy.
“Tôi nói không đúng à. Lí do, tôi xuất hiện ở đây người rõ nhất chính là Sở gia.”
“Im miệng! Nhốt nó vào trong nhà kho.”
“Vâng!”
[…]Sở Vãn Tình nhìn theo, ý anh ta là sao? Chuyện này có liên quan gì đến ông.
“Vãn Tình! Cháu có biết chính vì cháu khiến mọi người phải xấu mặt. Cháu biết lỗi của mình chưa?”
“Ông nội! Chuyện này cháu không biết. Cháu cũng không biết anh ta là ai?”
“Ngụy biện! Không biết mà hai người làm chuyện xấu hổ như vậy sao. Hay là cháu muốn cả Sở gia này vì cháu mà ra đường không dám nhìn ai.”
“Ông phải! Cháu…”
“Nhốt nó vào phòng đi. Khi chưa có lệnh của tôi không cho phép ai thả nó ra.”
“Vâng!”
Sở Vãn Tình cắn răng cố gắng không phát ra tiếng khóc. Cô bị oan thật mà nhưng… Giờ giải thích thế nào cũng vô dụng. Vì ai cũng tận mắt nhìn thấy.
Lúc này, mọi thứ lại trở về vẻ im lặng vốn có.
Ông nội Sở ngồi xuống ghế nhíu mày.
Sở Nghệ nhỏ giọng.
“Ba! Con cũng đã làm theo ý ba rồi. Ba cho con một cơ hội được không?”
“Cút ra ngoài! Gia đình anh chẳng có tích sự gì cả. Chỉ làm mọi chuyện thêm rối thôi.”
“…” Sở Nghệ vừa nghe liền im bặt. Ông ta là loại người cầu toàn lại không có chính kiến. Dường như mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp mà thôi.
Sở Vãn Linh thì khác, cô ta biết nên làm gì để lấy lòng ông nội Sở. Cô ta rót ly trà ấm cho ông.
“Ông nội! Uống ngụm trà đã.”
Ông nội Sở nhìn sang.
“Được rồi! Cháu để đó. Chuyện cháu và Trần Hưng khi nào sẽ kết hôn?”
Cô ta e thẹn.
“Anh ấy nói sẽ sang thưa chuyện cùng ông trong vài ngày tới.”
“Ừm! Chỉ có cháu là không làm ông thất vọng thôi.”
Ông uống ngụm trà.
“Mọi người giải tán đi. Ông có việc cần bàn.”
“Vâng!”
Nghe vậy, ai trở về.
Ông đứng dậy, đi về phía phòng làm việc.
Vị thuật sĩ ấy tên là Mạc Hội. Ông ta ngồi trên ghế như đang xem gì đó. Khi thấy ông nội Sở bước vào mới bỏ vào trong túi.
“Sở lão gia!”
Ông nội Sở gật đầu, ý bảo ông ta ngồi xuống.
“Thật sự phải làm cho mọi chuyện thêm phức tạp sao?”
“Sở lão gia đã không tin hà tất phải làm.”
“Tôi không có ý đó. Nhưng tên nhóc đó, sẽ dễ dàng chấp nhận sao?”
“Không lo cái ăn cái mặc. Còn hơn lăn lộn ngoài đầu đường xó chợ. Nếu là Sở lão gia sẽ chọn thế nào?”
“Ý ông là…”
“Đúng là như vậy.”
[…]