Sở Vãn Tình suy nghĩ đơn giản cho lời ông nói là thật thôi.
“Có thật không ông.”
“Ta có bao giờ lừa cháu. Chuẩn bị tốt một chút. Ngày mai, ông có một vị khách quan trọng. Đây là thông tin cháu cần nắm rõ để tiện cho công việc. Cháu cứ từ từ xem. Ông về đây.”
Sở Vãn Tình nhìn văn kiện trên bàn rồi ngẩng mặt lên.
“Ông ở lại ăn cơm với bọn cháu rồi về.”
“Ông ăn rồi. Ông về đây.”
Ông nội Sở đứng dậy.
“Để cháu tiễn ông.”
Thượng Quan Nhất đứng dậy ấn cô ngồi lại.
“Để anh.”
Sở Vãn Tình gật đầu nhìn theo.
Cô cũng muốn mọi người xem anh là người một nhà.
Lúc cánh cửa khép lại.
“Sở gia! Làm việc gì cũng nên có giới hạn. Đừng để đến lúc không thể quay lại rồi hối hận đã muộn.”
Bước chân ông nội Sở khựng lại.
“Cậu thì biết cái gì. Cho cậu cơ hội không đồng nghĩa với việc là tôi tin tưởng cậu.”
Thượng Quan Nhất bật cười cứ như vừa nghe một chuyện hài hước.
“Cậu cười cái gì?”
Ông nội Sở nhíu mày quát.
Thượng Quan Nhất lại chẳng có phản ứng gì trước thái độ của ông nhàn nhạt nói.
“Tin tưởng. Đến bản thân tôi còn không tin chính mình. Sở gia, tự đề cao mình quá rồi.”
“Cậu… Hừ!”
Ông nội Sở tức giận nói chẳng nên lời. Ông xoay người bỏ đi.
Thượng Quan Nhất nhếch nhẹ môi, nụ cười có chút lạnh lẽo.
“Thích diễn, tôi diễn với các người.”
[…]Sở Vãn Tình nghiêm túc mở ra xem. Vừa nhìn đến dòng chữ liền khựng lại.
“Gia tộc Thượng Quan.”
Nghe tiếng mở cửa, cô ngẩng mặt lên nhìn anh nở nụ cười.
“Anh và ông nội nói gì lâu vậy?”
“Chuyện phím thôi. Có cần nghiêm túc vậy không hửm.”
Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh, tay niết nhẹ mũi cô cưng chiều.
Sở Vãn Tình chun mũi.
“Tất nhiên rồi. Em không muốn ai xem thường vợ chồng chúng ta.”
Anh ôm cô vào lòng.
“Anh sao vậy?”
Sở Vãn Tình ôm anh hỏi.
“Không có gì. Chỉ muốn ôm em thôi.”
Sở Vãn Tình mỉm cười. Đúng là hạnh phúc đơn giản như vậy. Một cái ôm cũng khiến cô vui vẻ cả ngày rồi.
Chợt cô nhớ ra gì đó.
“Đúng rồi, người hợp tác với Sở Thị cũng họ Thượng Quan.”
“Thì sao?”
Ánh mắt cô cong cong.
“Trùng hợp anh cũng họ Thượng Quan nè.”
“Vậy à.”
“Ừm! Em cũng nghe đến gia tộc này lâu lắm rồi. Nghe họ có chút huyền bí.”
“Nói anh nghe xem.”
“Cổ trấn Ẩn Du là nơi phồn thịnh bật nhất chính là nhờ gia tộc Thượng Quan. Trước đây, nơi đó chẳng có gì cả. Từ khi gia tộc đó xuất hiện thì như được thần linh phù trợ vậy.”
“Nghe tâm linh vậy.”
Thượng Quan Nhất tất nhiên sẽ không để cô mất hứng mà phụ họa.
Sở Vãn Tình gật đầu. Sau đó lại bật cười.
“Anh diễn tệ thật.”
“Biết anh đang diễn à. Lợi hại vậy.”
Anh tỏ ra kinh ngạc, nhưng ý cười trong mắt lại càng rõ ràng.
“Anh còn trêu em.”
Ỷ vào lợi thế chân dài của mình dễ dàng né tránh cô.
Sở Vãn Tình đứng dậy.
“Em mà bắt được anh là biết tay em.”
Lần đầu tiên, hai người đùa giỡn tự nhiên như vậy. Không gò bó, không khoảng cách.
[…]***
Khách sạn X.
Tiêu Ân sau lần đó rất may mắn được Thượng Quan Điền cứu sống. Tuy nhiên, sức khỏe vẫn chưa thể hồi phục được.
Cô ta cúi đầu như chờ đợi lệnh.
Thượng Quan Điền ngồi trên ghế, vắt chéo chân.
“Tiêu Ân! Tạm thời ngươi trở về cổ trấn để nghỉ ngơi. Ở đây, ngươi cũng chẳng giúp được gì cả.”
“Chủ nhân!”
Cô ta có chút không cam tâm nhưng thật sự là như vậy.
“Trở về đi. Ở đây có quản gia và Vân Hà là được rồi.”
“Tôi…”
Cô ta cắn răng đành gật đầu.
Vân Hà và ba mình đang ở bên ngoài. Tay vừa đưa lên cửa thì đã bị ai đó từ bên trong mở ra.
Tiêu Ân nhìn hai người, tay siết chặt lại bước đi. Tuy nhiên, ánh mắt thật sự là ghét bỏ nhìn Vân Hà.
Hai người bước vào cùng lên tiếng.
“Chủ nhân!”
Thượng Quan Điền lên tiếng.
“Ngồi xuống đi.”
“Thuộc hạ không dám.”
“Ta cho phép.”
Hai người nhìn nhau rồi đành ngồi xuống.
Thượng Quan Điền lúc này mới vào vấn đề chính.
“Ta muốn hai người tạm thời đại diện đến Sở Thị.”
“Chúng tôi sao?”
Thượng Quan Điền gật đầu, nhàn nhạt nói.
“Tạm thời ta không tiện ra mặt.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức không phụ lòng của chủ nhân đã tín nhiệm.”
“Tốt!”
Thượng Quan Điền nhìn sang Vân Hà.
“Vân quản gia! Ngươi ra ngoài trước đi. Ta có việc cần nói với Vân Hà.”
Vân Hà có chút khựng lại tuy nhiên vẫn cúi đầu chờ nghe.
“Vậy tôi xin phép ra ngoài.”
Sự im lặng đến đáng sợ bao trùm khi ba cô rời khỏi.
Vân Hà khẽ nhìn lên.
“Chủ nhân, có việc gì dặn dò. Nếu trong khả năng, tôi nhất định sẽ hoàn thành.”
Thượng Quan Điền không lên tiếng. Ông ta đặt một lọ thuốc nhỏ lên bàn, hình dạng của nó tựa như là giọt nước mắt nhưng thứ chất lỏng bên trong lại rất lạ.
“Ngươi là bạn học trước đây của Sở Vãn Tình đúng không.”
“Vâng! Cũng không thân lắm.”
“Haha… Thân hay không ta chẳng quan tâm. Ngươi tiếp cận cô ta, cho nó uống thứ này. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể rời khỏi.”
“Chủ nhân! Thuộc hạ có thể hỏi một câu không?”
“Nói!”
“Chất lỏng đó là gì?”
“Nước mắt lệ quỷ.”
Vân Hà siết chặt tay.
“Cô ấy là người bình thường, sao…”
“Câm miệng! Việc của ngươi là chấp hành không cần biết lí do.”
“Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi.”
Tay cô có chút không tự nhiên cầm lấy.