Rate this post

Cả ngày sau khi gặp chủ nhân của mình, Vân Hà vẫn ngồi thừ ra đó tay siết chặt chiếc lọ. Hít sâu một hơi, cô ta bỏ vào trong túi xách đứng dậy.

[…]

Quay trở lại chung cư Vân Đông.

Sở Vãn Tình có chút kích động vì anh cũng đi cùng mình.

“Ông xã! Có phải mọi chuyện bắt đầu tốt lên không?”

Cô ôm lấy cánh tay anh.

Thượng Quan Nhất không trả lời chỉ dịu dàng vuốt mái tóc cô.

“Em nghĩ vậy à.”

Sở Vãn Tình vương đôi mắt ngây ngô nhìn anh.

Thượng Quan Nhất khẽ cười, cúi xuống hôn lên mắt cô.

“Đừng nhìn anh như vậy.”

“Em không hiểu.”

Sở Vãn Tình vẫn không biết ý anh là gì. Tại sao không được nhìn?

Câu hỏi của cô ngay lập tức có đáp án.

Anh vòng tay bế cô đặt lên bàn trang điểm. Tay anh chóng hai bên, cúi xuống kề sát vào cô.

Sở Vãn Tình nuốt nước bọt.

“Em… Ưm…”

Lời chưa kịp nói đã nuốt trở về khi môi anh áp lên.

Nụ hôn dịu dàng cứ như hút cả linh hồn cô hoà lẫn cùng anh vậy.

Cuối cùng, Sở Vãn Tình cũng kịp phản ứng chặng lại bàn tay đang bên trong áo cô. Mặt đỏ ửng.

“Em, em vừa thay quần áo xong.”

“Có thể thay bộ khác.”

“Em không muốn.”

“Anh thay giúp em.”

“Anh… Đừng mà.”

Thượng Quan Nhất nào cho cô cơ hội để trốn.

Anh bế cô lên giường, áp dưới thân.

“Đừng cắn mà. Nhột lắm.”

Sở Vãn Tình rụt cổ, cười khúc khích.

Thượng Quan Nhất liếm môi, dễ dàng ném quần áo cô xuống nền gạch.

“A… Anh xấu xa.”

Cô đẩy anh ra muốn ngồi dậy.

Anh nắm lấy cổ chân cô giữ lại.

“Em chạy thế nào hửm.”

“A… Em sai rồi. Không dám chạy nữa.”

Mới sáng sớm, cả căn phòng đều tràn ngập dư vị của cuộc hoan ái.

Có thể đối với hai người chỉ cần hạnh phúc, vui vẻ bên nhau là đủ. Còn bên ngoài, ai tranh giành, ai mưu tính mặt họ.

[…]

***

Sở Thị.

Hôm nay là một buổi rất quan trọng khi chuẩn bị đón tiếp người đến từ gia tộc Thượng Quan. Ai cũng xếp hàng ngay ngắn, trang phục chỉnh tề. Chỉ riêng sắc mặt ông nội Sở là khó coi vô cùng.

“Nghe nói hôm nay nhị tiểu thư trở về làm việc lại rồi.”

“Thật không? Sao giờ này vẫn chưa thấy.”

“Không biết. Hôm qua, tôi có nghe ai nói như vậy.”

Sở Vãn Linh nhìn một màn này càng thích thú. Tuy nhiên vẫn tỏ ra bênh vực em gái.

“Mọi người yên lặng. Có thể sáng sớm tắt đường nên em ấy đến muộn thôi. Dù sao, gia tộc Thượng Quan cũng chưa đến.”

Khụ! Ông nội Sở ho một tiếng nghiêm nghị.

“Nếu mọi người đến đây để bàn tán việc không liên quan thì có thể trực tiếp ra về.”

Lúc này, mọi người liền cúi đầu xuống không nói nữa. Chỉ là tò mò vẫn không giảm một chút nào.

Đơn giản vì họ nghe chồng của nhị tiểu thư cũng đến. Nhưng có một điều họ muốn làm rõ. Họ nói chồng nhị tiểu thư không học thức, đầu đường xó chợ sao lại bảo đến đây làm việc. Có phải muốn làm khó người khác sao. Còn một việc nữa, họ cũng muốn biết chồng của nhị tiểu thư trong như thế nào. Một người thì nói đến thậm tệ. Một số lại ngây ngốc nhìn thấy bóng lưng của chồng nhị tiểu thư vô cùng đẹp mắt. Dáng vẻ cứ như yêu nghiệt.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ khi chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa.

Cửa xe mở ra.

Không ai khác chính là Thượng Quan Điền, phong thái uy nghiêm bước xuống.

Bên cạnh còn có thêm một cô gái và hai người đàn ông nhìn có chút dữ tợn.

Cô gái bên cạnh ông ta chính là Vân Hà.

[…]

Sở Vãn Tình nhéo mạnh vào hông anh.

“Nhanh của anh như vậy đó. Đến muộn mất rồi. Giờ này đến chắc hẳn là đi ăn cơm trưa luôn rồi.”

Thượng Quan Nhất ngược lại chỉ cười. Tay anh nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn.

“Không phải rất nhanh rồi sao.”

“Anh…”

Sở Vãn Tình sắc mặt đỏ ửng vì câu nói của anh. Tuy nhiên, lời anh nói cũng không sai. Nhanh hơn mọi khi.

“Ở đây có người, anh đừng nói linh tinh.”

Nụ cười của anh càng thêm sâu, tay anh xoa xoa má cô cưng chiều.

“Ai suy nghĩ đen tối hửm.”

“…” Sở Vãn Tình.

Tài xế phía trước nhìn hai vợ chồng trẻ nói chuyện mà không nhịn được cười. Đúng là nhìn thôi cũng thấy hạnh phúc. Nhưng nhìn chàng trai ngồi cạnh cô cốt cách không giống như người bình thường. Nhìn thế nào cũng giống như bật tôn quý.

Xe cuối cùng cũng dừng lại.

Mọi người lại nhìn về phía chiếc xe.

Thượng Quan Điền cũng quay lại.

Cửa xe một lần nữa mở ra.

Thượng Quan Nhất bước xuống, mở cửa ra cho cô. Tay chắn trên đỉnh đầu, một loại yêu thương che chở không có bất kỳ lí do nào.

Sở Vãn Tình mỉm cười, ánh mắt hạnh phúc nhìn anh.

“…” Mọi người đều cùng một vẻ mặt. Bất ngờ, ngơ ngác nhìn nhau.

“Ủa, ai nói chồng nhị tiểu thư là đầu đường xó chợ.”

“Sao tôi biết được.”

Người bên cạnh cũng xấu hổ trả lời cho có.

Khụ! Khụ!

Ông nội Sở ho vài tiếng ra hiệu nơi này còn có người.

Lúc này, Sở Vãn Tình mới nhìn sang. Cả người cô cứng đờ khi xung quanh cả trăm con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Thượng Quan Nhất lại rất thản nhiên. Anh nắm lấy tay cô.

“Vào thôi!”

“Vâng!”

Sở Vãn Tình cảm nhận được sự ấm áp từ tay anh cũng không còn sợ hãi như vậy.

Thượng Quan Điền híp mắt nhìn anh như đang quan sát. Tại sao lại không có biểu hiện gì. Thấu tâm can chẳng lẽ lại được hoá giải dễ dàng như vậy. Không phải! Chắc hẳn là nó đang cố giả vờ thôi. Trong nội tâm ông bắt đầu giải thích.

Ông nội Sở thì ngược lại sắc mặt càng khó coi.

“Sở Thị đang tiếp khách quý. Hai đứa muốn làm trò cười à.”

Sở Vãn Tình giật mình.

“Ông nội!”