Rate this post

Tuy nhiên, Sở Vãn Tình quên mất một việc khiến cả hai không khỏi tránh khỏi xấu hổ.

Cô lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, tay vừa chạm lên mông đã hít một ngụm khí lạnh.

“Ông thật quá đáng. Đánh đến mông nở hoa luôn rồi.”

Miệng lẩm bẩm vì cô biết không có ai cả. Mọi người đều đã ra ngoài cả rồi.

Cô vén váy lên.

Cánh cửa mở ra.

Anh khựng lại quay mặt đi.

Sở Vãn Tình cũng giật bắn người vội vàng ngồi dậy. Nhưng vì quá đột ngột lại làm cho vết thương đau đến mức phải rên lên.

“A… Anh sao lại vào đây.”

Gương mặt anh vẫn vô cảm như vậy nhưng nếu để ý sẽ thấy vành tai anh đỏ bừng.

“Cũng không phải chưa từng thấy.”

“Anh…”

Sở Vãn Tình tức đến không còn gì để nói.

Anh đi đến ghế sofa ngồi xuống.

“Có cần giúp không?”

Sở Vãn Tình miệng giật giật, cô lấy chiếc gối ném mạnh về phía anh.

“Biến thái, thần kinh.”

Anh ôm chiếc gối nằm xuống, nhắm mắt. Tất nhiên chiều cao của anh khiến cho đôi chân phải chịu thiệt thòi rồi.

Sở Vãn Tình khẽ liếc mắt nhìn sang có chút buồn cười. Đáng đời, ai mượn cao quá làm gì. Cô cầm lọ thuốc lên, chậm chạp đi vào trong phòng tắm.

Cô mở cửa ló đầu ra ngoài, xác định là anh vẫn nhắm mắt ngủ mới đóng lại. Còn khoá cẩn thận.

Thượng Quan Nhất mở mắt ra nhìn lên trần nhà.

“Mình cũng điên theo cô gái này mất rồi.”

[…]

Bên ngoài phòng khách.

Sở Vãn Linh đang ngồi cùng Trần Hưng.

Thật ra sáng nay, cô ta đã đến công ty nhưng lại tò mò nên quay lại xem mọi việc thế nào. Không ngờ tình cờ gặp Trần Hưng cũng vừa đến.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau, tay trong tay vô cùng thân mật.

Sở Vãn Tình không ngờ lại nhìn thấy liền quay người đi. Nhưng lại va phải chiếc lọ hoa rơi xuống.

Choảng! Một tiếng.

Mặc dù cô đã cố gắng giữ lại.

Cô đỡ trán. Toang thật rồi.

Âm thanh lớn như vậy khiến hai người giật bắn người.

“Vãn Tình! Sao em lại rình rập người khác như vậy.”

Sở Vãn Tình cúi đầu chậm chạp bước ra.

“Em xin lỗi! Thật ra em muốn vào bếp tìm thức ăn. Em chỉ vô tình nhìn thấy thôi.”

“Em…”

Trần Hưng nắm lấy tay cô ta ân cần.

“Điều là người một nhà. Chắc Vãn Tình không phải cố ý đâu.”

Cô ta liền hạ giọng.

“Em biết rồi. Chỉ là em sợ Vãn Tình học theo thứ hạ đẳng rồi hạ thấp bản thân mình.”

“Em nói không sai. Nhưng ông nội thật sự muốn để Vãn Tình kết hôn loại người thấp kém như vậy sao.”

Sở Vãn Linh rũ mắt, có phần ngập ngừng.

“Em cũng không rõ. Nhưng Vãn Tình đã… Em cũng không thể nói giúp em ấy được.”

“Em xin phép.”

Sở Vãn Tình mím môi. Cô cúi xuống nhặt lấy mảnh vỡ nhưng lại sơ ý cứa vào tay. Máu theo vết cắt chảy ra ngoài.

“A…”

Lúc này, quản gia chạy vào liền lên tiếng.

“Tiểu thư, để đó tôi dọn được rồi.”

“Làm phiền chú.”

Cô đứng dậy đi vào phòng bếp.

Sở Vãn Linh nhếch môi rất nhanh liền quay sang.

“Anh ngồi đợi em một chút. Em vào an ủi Vãn Tình.”

Anh ta gật đầu.

“Em đúng là một người chị gái tốt.”

Sở Vãn Linh xoay người bước vào trong.

Sở Vãn Tình mở vòi nước để tay vào, mắt rũ xuống nhìn vết thương.

Sở Vãn Linh tắt nước, nắm lấy tay cô.

“Em đừng trách chị. Do chị lo lắng cho em nên… Chị không cố ý nhắc đến chuyện em đã thất thân với loại người thấp kém đó.”

Lực tay cô ta không hề nhẹ khiến cho vết thương vừa kết vải lại rỉ máu.

“Đau, chị Vãn Linh.”

Sở Vãn Tình muốn rút tay lại nhưng không thể. Cô nhíu mày.

Cô ta giật mình rút tay lại.

“Vãn Tình chị xin lỗi. Chị không phải cố ý.”

Sở Vãn Tình lắc đầu, nắm lấy tay cô ta.

“Em biết chị rất thương em. Chuyện này kết thúc rồi. Chị đừng lo lắng nữa.”

“Vậy là sao?”

Cô ta khựng lại hỏi.

Sở Vãn Tình lại nghĩ là do chị quá lo lắng cho mình nên mới có sự thay đổi đột ngột như vậy.

“Ông nội đã sắp xếp người ở cục dân chính đến sáng nay. Mọi thủ tục đã hoàn thành rồi. Nên chuyện lùm xùm vừa rồi sẽ nhanh chóng qua thôi.”

“Cái gì? Sao lại nhanh như vậy đã…”

Chợt cô ta khựng lại. Rất nhanh liền trở về vẻ dịu dàng vốn có. Chỉ là ánh mắt buồn bã.

“Không phải. Chị e rằng loại người đó… Thật tội cho em gái chị.”

Cô ta liền ôm lấy Sở Vãn Tình.

Sở Vãn Tình tất nhiên sẽ không nghi ngờ gì, đưa tay ôm lấy cô ta.

“Chị Vãn Linh. Em không sao. Chỉ cần gia đình mình không bị ông trừng phạt là tốt rồi.”

“Vãn Tình…”

Tuy nhiên, sau giọng nói buồn bã ấy là nụ cười đầy ác ý.

Sở Vãn Tình chợt nhớ ra một việc. Cô lau khoé mắt, nở nụ cười.

“Em không phiền chị nói chuyện với anh Trần tổng. Chị ra ngoài đi. Em không sao đâu.”

“Nhưng…”

Sở Vãn Tình mỉm cười đẩy cô ta ra ngoài.

Thấy cô ta đã rời khỏi, Sở Vãn Tình hít sâu một hơi. Cô xoay người lại tìm thức ăn nhưng chẳng còn gì cả.

Quản gia dọn dẹp xong bước vào lên tiếng.

“Tiểu thư, cô tìm gì để tôi giúp cô.”

Sở Vãn Tình lắc đầu.

“Không có gì. Chú cứ làm việc của mình đi.”

“Vậy tôi ra ngoài vườn. Cần gì cô cứ gọi tôi.”

“Vâng!”

Sở Vãn Tình biết khoảng thời gian này quản gia sẽ khá bận rộn nên cô không muốn gây thêm phiền phức cho ông. Chỉ một bát mì cô có thể làm được. Nghĩ là làm, cô lấy trứng, thịt, mì, rau củ ra ngoài. Khâu chuẩn bị nguyên liệu đều hòa tất. Cô đun nước để trần mì…

Chỉ vài phút, bát mì nóng hổi cũng xong. Cô đặt vào khay mang về phòng.