Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Lễ hội hoa Tương Lan kéo dài trong ba ngày, sau một khoảng thời gian ngắn hoảng loạn, lại tiếp tục náo nhiệt vô cùng.
Tổn thất lớn duy nhất chính là Nam Phong Lâu, thuyền hoa bị thiêu rụi, tú bà chỉ có thể tự nhận xui xẻo, rời khỏi hội hoa, mang theo nam quan lên bờ.
Nguy Dã ở trong đám cháy cứu tú bà một mạng, được mời đến trong lâu làm khách quý.
Ba người quần áo đều ướt đẫm, ngâm người trong sông Tương Lan một lúc, lại bị gió lạnh đêm thu thổi, cần phải tắm nước ấm, đặc biệt là Lam Vân, y vừa không biết bơi lội, cũng không có võ công, bị lạnh đến run cầm cập.
Tắm rửa xong, Nguy Dã ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau đi gặp Lam Vân.
001 thực không thích mục tiêu nhiệm vụ này, y nói:【 tên nhóc này nhất định là có ý xấu, rõ ràng giá trị thù hận cao như vậy, còn cười ngọt ngào với em, bụng dạ khó lường, có mưu đồ! 】
Nguy Dã nhún vai: “Em là người bao dung, nếu không thì sao, không cần mảnh vỡ này?”
001 nghẹn lời.
Không còn cách nào, ai kêu mảnh nhỏ quá đa dạng đâu.
Khi vào cửa, Lam Vân đã đổi trang phục mới, đang chà lau trang sức bạc xinh đẹp của mình, chà lau xong lại mặc lên người. Thấy Nguy Dã vào, nháy mắt nói: “Ân công, làm tôi sợ muốn chết.”
“Đừng sợ, đã không có việc gì.” Nguy Dã ngồi xuống bên cạnh bàn, dịu dàng hỏi: “Sao cậu lại nhảy xuống nước?”
Hắn tươi cười nhu hòa, giọng nói ôn nhuận, nhưng không có tới gần Lam Vân, bảo trì khoảng cách an toàn.
Nhưng Lam Vân lại từ trên giường ngồi dậy, tiến tới ngồi bên cạnh hắn, y nói: “Tôi lo lắng cho ân công.”
Nguy Dã nhẹ nhàng cười nói: “Nếu tôi chết, chẳng phải là cậu có thể không cần phải trả nợ?”
“Vậy sao được, không được.” Lam Vân chậm rãi nói: “Tôi không muốn, ân công xảy ra chuyện.”
Thoạt nhìn thật như một đứa trẻ ngoan. Nguy Dã nghĩ thầm đây cũng là người có kỹ thuật diễn nha.
Quần áo tú bà đưa tới tất nhiên là quần áo của người Trung Nguyên, Lam Vân tay dài chân dài, mặc vào cũng rất đẹp.
Y vẫn đem trang sức bạc đeo trên người, lúc đi lại vang lên từng tiếng leng keng leng keng thoạt nhìn khá thú vị.
Ánh mắt Nguy Dã dừng ở trên cổ tay của y, nơi đó đeo một cái vòng bạc hình con rắn, được điêu khắc tinh mỹ, đuôi rắn uốn lượn tới trong ống tay áo.
“Ân công cảm thấy đẹp sao?” Lam Vân nâng cổ tay.
Mắt rắn là hai viên đá quý màu đỏ tươi, trang sức diễm lệ cũng không hiện vẻ nữ tính, ngược lại lộ ra một loại quỷ quyệt lạ lùng.
Gương mặt non nớt cười tủm tỉm hòa tan loại cảm giác kỳ lạ này, tựa hồ không hề có tính nguy hiểm.
“…… Đẹp.” Nguy Dã nhịn không được hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lam Vân cẩn thận mà suy nghĩ trong chốc lát, nửa ngày mới trả lời: “Hai mươi, thêm một tháng, là hai mươi mốt.”
“Tôi chỉ lớn hơn cậu ba tuổi mà thôi.” Nguy Dã tùy ý nói: “Câu không cần kêu tôi là ân công, nghe hơi kì.”
Lam Vân ngoan ngoãn gật đầu.
Nguy Dã mới đi ra từ phòng Lam Vân, liền thấy Tông Hạ đã chờ ở bên ngoài.
Y ôm ngực dựa vào trên lan can, ánh mắt nhìn Nguy Dã có chút khó chịu: “Tên nhóc đó lai lịch không rõ, cậu nhìn trúng vẻ ngoài của y?”
Ngụy Diệp kinh ngạc nhìn y từ trên xuống, loại ánh mắt chăm chú này làm Tông Hạ vô thức đứng thẳng dậy “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Tôi là xem trang phục hôm nay huynh mặc rất không tệ, thẩm mỹ bình thường.” Nguy Dã bỗng nhiên nở nụ cười, hắn chậm rì rãi đi tới: “Huynh nhìn tôi đi.”
Khuôn mặt đào hoa ở ngay trước mắt, cánh môi mềm mại đỏ bừng mỉm cười. Ánh mắt Tông Hạ hơi lóe: “Nhìn cậu cái gì?”
“Huynh nhìn gương mặt này của tôi nha.” Nguy Dã khóe môi cong cong, “Tôi mỗi ngày soi gương đều có thể nhìn thấy gương mặt của mình, sao có thể dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc?”
Nhìn kỹ hắn, Tông Hạ lúc này không cách nào phản bác. Thân thể y vẫn tựa trên lan can bất động, ánh mắt lại cầm lòng không được dời đi: “Trong lòng cậu biết cảnh giác là tốt.”
Tông Hạ đến phân đà của Cái Bang ở Hoài Ấp, tìm mấy người biết bơi người, làm bọn họ lặn xuống sông tra xét.
Hội hoa là hoạt động về đêm, lúc này ánh mặt trời sáng rọi, thuyền hoa trên sông yên tĩnh, sóng nước trên mặt sông lóng lánh, tựa như đêm qua không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra.
Nguy Dã đứng trên bờ sông quan sát, một lúc sau, một cái xác đã được vớt lên, trong tay nắm chặt một con dao găm, hai mắt trợn lên, khuôn mặt méo xệch.
Đây là sát thủ thứ năm của Thất Tinh Các.
Đợi thêm một lúc, đám đệ tử của Cái Bang từ dưới nước bơi lên bờ, báo cáo: “Khởi bẩm bang chủ, con thuyền kia đã bị người cố ý rót dầu hỏa rồi thiêu cháy.”
“Tối hôm qua gã nhân lúc rối loạn tập kích tôi, đem tôi kéo xuống đáy nước.” Nguy Dã nhẹ giọng nói: “Do tôi vận khí tốt, cắt chúng túi hơi của gã, ỷ vào biết bơi mới thắng được.”
Ngụ ý, chỉ bằng thân thủ, sát thủ thứ năm hắn đã ứng phó không được, càng đừng nói nguy hiểm kế tiếp.
“Thất Tinh Các vì giết tôi, cũng thật không thiếu hao phí sức lực.” Nguy Dã cười: “Tiếc là tôi còn có thể nhảy nhót thêm một khoảng thời gian.”
Đệ tử Cái Bang kia nhịn không được nhìn hắn một cái, kinh ngạc với sự bình tĩnh của hắn, ngược lại là Tông Hạ khí thế trở nên đông lạnh.
Tông bang chủ tướng mạo anh tuấn cương nghị, khi mặt lạnh giống sát khí như lắng đọng. Đệ tử Cái Bang run lập cập, vội vàng xin đi xử lý thi thể.
Tông Hạ bỗng nhiên nhìn Lam Vân đang an tĩnh đứng ở một bên: “Cậu không sợ?”
“Huynh nói người chết sao?” Lam Vân thản nhiên trả lời: “Người đều sẽ chết, tôi ở Miêu Cương, nhìn thấy người trong thôn chết.”
“Hẳn là không liên quan đến cậu ấy.” Nguy Dã ngầm hiểu, nhẹ nhàng lắc đầu với Tông Hạ, thấp giọng nói: “Đêm qua trước khi rơi xuống nước, cậu ta vẫn luôn đứng ở bên cạnh tôi.”
Nguy Dã không cảm thấy Lam Vân là người của Thất Tinh Các. Rốt cuộc nếu chỉ đơn thuần là sát thủ, sẽ không có giá trị thù hận cao như vậy.
…… Trừ phi sát thủ của Thất Tinh Các là bị tẩy não đến mức từ thân đến tâm đều thống hận mục tiêu, còn không thì không phải là không thể.
Dù vậy, Tông Hạ vẫn là cảm thấy Lam Vân có chỗ nào đó sai sai.
Tên nhóc này đi theo phía sau Nguy Dã, tựa như một viên kẹo, vừa ngọt lại vừa dính.
Hỏi cái gì, mười lần thì có tám lần vẻ mặt nghi hoặc, lắp bắp tỏ vẻ tiếng Trung Nguyên của mình không tốt.
Càng quan trọng là —— y hiện tại không gọi Nguy Dã là ân công, bắt đầu gọi ca ca.
Cái loại cảm giác ngọt ngán này làm Tông Hạ nghe xong cả người không thoải mái.
Tông Hạ lạnh lùng nói: “Cậu về đi, tôi cùng Nguy Dã có việc phải làm.”
“Không cho tôi, cùng sao?” Lam Vân nghiêng đầu.
Nguy Dã mở miệng: “Đêm qua rơi xuống nước, cậu về Nam Phong Lâu nghỉ ngơi trước đi, muốn ăn cái gì thì nói với tú bà, nếu hắn ta đòi tiền thì ghi sổ cho tôi.”
Lam Vân vô cùng vui mừng mà đi về, hình như y thực thích đồ ăn Trung Nguyên.
Sắc trời còn sớm, Tông Hạ đến phân đà của Cái Bang xử lý công việc, Nguy Dã ngồi đợi đến chán, nói: “Tôi ra ngoài đi dạo.”
Tông Hạ: “Cậu tốt nhất đừng rời khỏi tầm mắt của tôi.”
“Chẳng lẽ tôi vĩnh viễn phải cùng huynh một tấc cũng không rời, trốn trốn tránh tránh?”
Tông Hạ ngước mắt nhìn về phía hắn, Nguy Dã chống cằm, thở dài nói: “Nghĩ tới những ngày như thế, liền cảm thấy sống còn không bằng chết.”
Hắn trời sinh đã không thích trói buộc, giống một con chim én, lại như một cơn gió không thể bắt được.
Tông Hạ không nói gì, động tác lại nhanh hơn, sau nửa canh giờ thì đứng dậy: “Đi thôi.”
Hoài Ấp thực phồn hoa, đầy đủ mọi thứ từ ăn đến chơi, còn có nhà thơ vì hội hoa viết những câu thơ hương diễm.
Dạo chơi đến chạng vạng, trên sông Tương Lan lại lần nữa đốt hoa đăng.
Nguy Dã làm hệ thống đánh dấu Chu Kỳ, hắn giống như đi dạo mà chậm rãi, đi theo Tông Hạ.
Khi sắp đi vào một cái thuyền hoa, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn của Tông Hạ đã không còn.
001:【 Có cao thủ vô danh tiếp cận em, Tông Hạ đã đuổi theo. 】
Đồng thời y cũng nhắc nhở nói:【 kiểm tra phát hiện sự khác thường, có thể là điệu hổ ly sơn. 】
Nguy Dã nhướng mày: “Thật hay nha.”
Không phải Thất Tinh Các mỗi lần giết người chỉ xuất hiện một sát thủ sao, đây là thấy hắn có người bảo vệ nên sốt ruột?
001 trong lòng oán trách Tông Hạ làm việc không chu toàn, y lập tức nói:【 ký chủ vận dụng khinh công, ba phút là có thể đuổi kịp Tông Hạ. 】
Nguy Dã tính toán, đây là sát thủ thứ sáu. Lấy thực lực hiện tại của hắn, không đánh thắng được. Gật gật đầu, đang muốn xoay người, trong thuyền hoa bỗng nhiên truyền ra một giọng nói kinh ngạc: “Sư đệ?”
Là giọng của Chu Kỳ.
Bước chân dừng lại, Nguy Dã cười đi vào: “Sư huynh, thế nhưng lại ở chỗ này gặp được huynh.”
Chu Kỳ đang phong lưu khoái hoạt, tay ôm lấy một nam tử nhu mị, nhưng khi anh ta nhìn đến mặt Nguy Dã, ánh mắt lộ ra kinh hỉ, trước tiên xua tay làm tiểu quan bên người tránh ra.
Nguy Dã nhìn thoáng qua bóng dáng của người đàn ông kia: “Sư huynh đổi khẩu vị?”
“Nghe nói đệ cảm thấy hứng thú với Tiêu Sơ Bạch, sư huynh cũng muốn nếm thử một chút —— đàn ông quả thực có thú vị khác.” Chu Kỳ gợi lên tươi cười, nói, còn tới kéo hắn tay.
Cảm xúc không vui của 001 đang quay cuồng trong đầu, Nguy Dã nhẹ nhàng né tránh bàn tay đụng chạm, khi Chu Kỳ há mồm mời hắn đến nhã gian, Nguy Dã nhẹ nhàng đồng ý: “Được.”
Nhã gian trên tầng cao nhất có khung cảnh yên tĩnh, từ cửa sổ có thể nhìn cảnh sắc trên sông Tương Lan, Nguy Dã ngồi xuống trước bàn đặt đầy rượu và thức ăn, lại thấy Chu Kỳ đem cửa sổ đóng lại.
“Như vậy mới không có bất kì ai tới quấy nhiễu.” Ánh mắt Chu Kỳ sền sệt nhìn hắn, đem rượu rót đầy chén của Nguy Dã: “Sư đệ, đã lâu không gặp, chúng ta uống một chén đi.”
Nguy Dã nhẹ nhàng ngửi chén rượu, hơi mỉm cười: “Rượu ở Hoa Lâu không sạch.”
“Chút thuốc này mua vui thôi, không có gì đâu.” Chu Kỳ xua tay.
“Đúng vậy. Huynh đệ chúng ta lớn lên dưới sự dạy bảo của sư phụ, việc từng gặp qua đếm không hết. Ngay cả sư huynh, cũng là cao thủ điều phối thuốc.” Nguy Dã cười đoan trang cầm chén rượu trong tay, nhưng vẫn không có uống.
Chu Kỳ có chút nhịn không nổi, anh ta giống như vô tình nói: “Lại nói tiếp, sư phụ thả chúng ta rời núi, là kêu chúng ta đùa bỡn phụ nữ khắp thiên hạ, sư đệ đều làm cái gì?”
“Sư huynh đã biết?” Nguy Dã thở dài: “Đệ đúng thật là không hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao.”
“Ha, có phải thủ đoạn của sư môn hay không, huynh sao không biết?” Chu Kỳ cho rằng bắt được nhược điểm của hắn, cười lạnh một tiếng: “Danh tiếng của đệ có thể truyền ra ngoài, đều là dựa vào hai vụ án huynh đưa tặng, những vụ án sau đó, đều là người khác đẩy cho đệ đi!”
“Sư đệ nha.” Anh ta vô cùng đau đớn: “Đệ cái gì cũng chưa làm được, cãi lời sư phụ, đệ đã chuẩn bị sẵn sàng?”
“Không còn cách nào, đệ ra tới mới phát hiện, bản thân chỉ thích đàn ông.” Nguy Dã hơi rũ mắt: “Sư huynh có giúp đệ, đừng làm sư phụ biết đệ vô năng?”
Chu Kỳ lộ ra nụ cười đắc ý, giọng nói của anh ta dịu xuống: “Sư đệ, huynh giúp có thể, đệ phải biết huynh đối với đệ…… đệ phải báo đáp huynh nha.”
“Nếu bản thân đệ thích đàn ông.” Ngay trước mặt hắn, Chu Kỳ từ trong lòng ngực móc ra một bao thuốc, bỏ vào trong bình rượu, ý sâu xa nói: “Sư huynh đệ chúng ta làm một chút việc vui đi, còn không phải là người một nhà sao?”
Nguy Dã hỏi: “Đệ uống xong, sư huynh sẽ giúp đệ sao?”
“Đương nhiên.”
Nguy Dã uống xong chén rượu. Lại rót thêm một chén. Hắn làm bộ muốn uống, rồi lại dừng lại: “Nhưng đệ còn có một yêu cầu.”
Chu Kỳ vội vàng nhìn hắn, hận không thể đem rượu rót vào trong miệng hắn: “Nói đi!”
Một cái mặt nạ da người tinh xảo được Nguy Dã lấy ra. Ánh mắt hắn lấp loé nói: “Đệ vẫn luôn muốn thử cảm giác làm với chính mình, sư huynh có thể giúp đệ sao?”
Chu Kỳ nhìn đôi mắt động lòng người của hắn, hô hấp trở nên dồn dập: “Không thành vấn đề, vẫn là sư đệ biết chơi.”
Nguy Dã cười, dưới ánh mắt chờ mong kia hắn uống hết chén rượu.
Mà Chu Kỳ gấp không chờ nổi xé xuống dịch dung trên mặt, thay mặt nạ mới, trừ thân hình có hơi khác biệt, anh ta lúc này cùng Nguy Dã giống nhau như đúc.
Chu Kỳ cũng đổ một chén rượu uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Đây là thuốc huynh mới vừa điều chế, sẽ làm cả người nóng bỏng khó nhịn, vừa lúc cùng đệ thử dược tính……”
Nguy Dã vẫn thực nhẹ nhàng mà đồng ý: “Được.”
Chu Kỳ vui sướng cười, đang muốn làm gì đó, chợt nghe có người gõ cửa. “Làm gì?” Anh ta không kiên nhẫn nói.
Người ngoài cửa cười nịnh nọt nói: “Đại gia, tôi mang thau tắm đến cho ngài, nước nóng mới đun rất thoải mái.”
Chu Kỳ suy nghĩ, làm trong nước cũng không tệ, liền mở miệng làm gã đưa vào.
Tên người hầu yên lặng đem thau tắm dọn đến giữa phòng, cúi đầu, một thân áo xám dung mạo bình thường.
Chu Kỳ nói: “Còn đứng ở chỗ này làm gì, đi xuống đi.” Nói xong, anh ta theo bản năng quay đầu lại, phát hiện Nguy Dã đã không còn nằm trên giường, cửa sổ mở rộng.
“Chạy?!” Chu Kỳ giận dữ, thuốc đang phát tác nên làm lửa giận của anh ta càng tăng lên, đang muốn đi tìm người, giữa lưng chợt lạnh!
Tên người hầu kia không biết khi nào ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt âm u.
“Ngươi ——” Môi Chu Kỳ run rẩy, lại một câu cũng chưa thể phát ra. Dao găm tàn nhẫn mà đâm vào, lại rút ra, Chu Kỳ ngã xuống đất.
Sát thủ không có một động tác dư thừa nào, gã ngồi xổm xuống, nhanh chóng chém lìa đầu, dùng bố bộc lấy treo trên người.
Trước khi đi gã nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở, không để ý đến “Chu Kỳ” đã trốn thoát.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một cái xác không đầu.
Nguy Dã từ trên đỉnh giường gỗ trượt xuống, thở ra một hơi.
Dược tính trong cơ thể phát tác, nếu không phải hắn cố gắng áp chế, xém xíu đã lộ ra hơi thở.
Hô hấp trở nên dồn dập, hắn từ trên người lấy ra một đạo cụ, là xuân dược. Đó là một viên nang mềm, chứa chất lỏng ánh vàng trong suốt.
Nguy Dã theo bản năng muốn tìm chén nước, vừa cúi đầu liền nghe thấy một giọng cười nói: “Nguy ca ca, huynh thật là lợi hại nha.”
Cửa sổ đang mở, bóng dáng của Lam Vân không biết xuất hiện từ khi nào. Y đổi về trang phục màu tím xanh của Miêu Cương, bên hông đeo một chiếc túi vải, hoa văn hoa lệ.
Y vẫn cười dịu dàng và ngọt ngào như vậy, nhưng Nguy Dã chỉ ngây người trong giây lát, trước mắt hắn chợt lóe lên ánh sáng bạc.
Một cây roi bạc đánh tới, mũi roi lăn thẳng về phía cánh tay của hắn.
Nguy Dã kinh ngạc né tránh, không nghĩ tới thân thủ của đối phương thật tốt, không tới hai hiệp, thuốc liền ở trong tay Lam Vân.
Thân thể Nguy Dã căng thẳng nhìn y, Lam Vân lại không có động thủ, y chớp đôi mắt to màu mật ong cười khúc khích nói: “Vừa rồi tôi đều nghe được, Nguy ca ca thật sự không giống với tưởng tượng của tôi.”
“Ân, vừa rồi huynh lừa Chu Kỳ, giống như chính là câu nói kim thiền thoát xác của người Trung Nguyên, mượn đao giết người……”
Thì ra Lam Vân không chỉ biết võ công, ngôn ngữ Trung Nguyên còn nói rất khá, thậm chí hiểu được rất nhiều kế sách.
Nhưng Nguy Dã không có thời gian tự hỏi nhiều như vậy, hắn cắn môi: “Lam Vân, mau đem thuốc trả cho tôi!”
Lam Vân nghi hoặc mà nhìn viên thuốc trong tay: “Kỳ lạ, đây là thuốc gì?” Ngửi không ra hương vị. Ánh mắt Lam Vân đảo qua gò má đỏ ửng của hắn: “Thuốc giải sao? Nhưng xuân dược sao sẽ có thuốc giải chứ?”