Rate this post

Chắc chắn Thẩm Ngạo không hề biết rằng đại sư Ngô mà ông ta luôn tự hào đến cả một phần khả năng chiến thắng Tô Vũ cũng không có.

Sau khi ra khỏi Bách Vị Cư, gió đêm thổi tới, Mã Hiểu Lộ rụt cổ lại, nhìn dáng vẻ chắp hai tay sau lưng như một ông già uyên thâm của Tô Vũ thì nói: “Này, những người đó là ai thế?”

Tô Vũ đảo mắt, suy nghĩ một lát: “Một nhóm người muốn tìm đường chết.”

Câu này rõ ràng là đang mắng chửi người khác, Mã Hiểu Lộ lập tức bật cười, chạy đến kéo cánh tay của Tô Vũ: “Người ta thường nói cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay(*), anh thì hay rồi, người ta vừa mới mời anh ăn cơm, vừa quay đi anh đã mắng người ta.”

(*) Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn

“Anh hỏi bọn họ còn họ còn món ăn không, bọn họ đều không có, chẳng lẽ còn không phải là đang tìm đường chết sao?”

Nói đến đây, Mã Hiểu Lộ không suy nghĩ nhiều, vừa đi dọc theo bên đường về phía trước, vừa hỏi: “Trước đây em từng nghe nói Bách Vị Cư có rất nhiều đầu bếp nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới, nhưng cho đến khi nếm thử rồi mới biết, những thứ đó đều không ngon bằng món mà anh tùy tiện làm ở nhà.”

Tô Vũ lắc đầu không nói gì, người từng được ăn đồ anh nấu không nhiều.

Nhìn thấy dáng vẻ lắc đầu không cam tâm không đồng tình này của Tô Vũ, Mã Hiểu Lộ lập tức dừng bước, kéo Tô Vũ, nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ Tử, Vương Mẫu nương nương em ra lệnh cho anh, từ nay về sau anh chính là đầu bếp hoàng gia của riêng em.”

Tô Vũ đột nhiên dở khóc dở cười, nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng là Tiên Tôn một đời, sao bây giờ lại trở thành đầu bếp hoàng gia của người khác rồi?

“Nương nương, anh rất đắt tiền đó?”

“Em không quan tâm!”

Nói xong, Mã Hiểu Lộ làm mặt quỷ với Tô Vũ rồi chạy ra ngoài.

“Này, bây giờ em đã là người vô gia cư rồi, còn dám thuê đầu bếp, vậy em định để đầu bếp ở đâu đây?”

Nghe đến đây, Mã Hiểu Lộ dừng lại. Hôm nay đi cùng Tô Vũ khiến cô gần như quên mất chuyện này, Tô Vũ bây giờ không còn nơi nào để đi.

“Cái này, không phải anh nói sẽ về chỗ mẹ anh ở sao?” Bên đường, ánh trăng xuyên qua kẽ lá, phủ một tầng ánh sáng màu bạc lên một bên mặt của Mã Hiểu Lộ.

“Ban đầu đã nghĩ như vậy, nhưng mà em muốn anh làm đầu bếp cho em, cũng không thể để anh mỗi ngày đều làm cơm rồi giao đến cho em đúng không?” Tô Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mã Hiểu Lộ.

Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức Tô Vũ có thể nghe thấy tiếng hô hấp không đều của Mã Hiểu Lộ. Hai tay Tô Vũ nhẹ nhàng tăng thêm sức lực, Mã Hiểu Lộ cũng tự nhiên chui vào lòng anh.

Vào lúc này, đến cả xe cộ qua lại trên đường đều rón ra rón rén, sợ quấy rầy đến cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, nhưng không ai biết rằng, mấy ngày trước hai người còn suýt chút nữa ly hôn.

Một lúc sau, Mã Hiểu Lộ mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Vũ: “Hôm qua em đã nói với Phi Phi, em sẽ đến nhà thuê của cô ấy ở tạm vài ngày, sau đó từ từ đi tìm nhà, cho nên….”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Mã Hiểu Lộ đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng lấy ra, nhìn lướt qua rồi bắt máy: “Alo, Phi Phi, bây giờ cô đang ở nhà sao?”

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói của một chàng trai: “Chị Hiểu Lộ, em là Chu Triết, anh Tô có ở bên cạnh chị không?”

Mã Hiểu Lộ đưa điện thoại cho Tô Vũ, nói: “Tìm anh đó.”

Tô Vũ có chút nghi ngờ, nhận lấy điện thoại.

Chiều hôm nay, Tô Vũ đã nhờ Chu Triết xử lý những chuyện tiếp theo, mà Chu Triết lại không có số điện thoại của Tô Vũ, cho nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Mã Hiểu Lộ.

“Alo!” Tô Vũ nói.

“Anh Tô, chuyện chiều hôm nay em đã xử lý xong rồi. Cái tên Tiền Văn Bân kia đảm bảo sẽ không gây rắc rối nữa.” Chu Triết nghiêm túc nói.

Dù sao cảm giác nhìn thấy Tiền Văn Bân như một đứa cháu trai trước mặt anh ta, cũng khiến anh ta cảm thấy rất hài lòng. Nhưng mà anh ta cũng hiểu rằng tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Tô Vũ, cho nên anh ta tin chắc rằng, sau này chỉ cầm ôm chặt đùi Tô Vũ, nhất định có thể được ăn no uống say.

“Tốt lắm, cậu vất vả rồi.”

“Không có không có, sau này anh Tô có chuyện gì cứ mở miệng nói với em là được, đừng khách sáo với em.” Chu Triết ở bên kia điện thoại cười nói.

“À đúng rồi, hình như thật sự còn có một chuyện, bây giờ tôi không có chỗ để ở, cậu có thể tìm giúp tôi một căn nhà được không?” Những lời Tô Vũ vừa nói khiến Chu Triết sửng sốt tại chỗ: Chuyện gì thế này? Một nhân vật như vậy lại không có chỗ để ở?

“Sao vậy? Có gì khó khăn sao?” Tô Vũ không nghe thấy gì, lại lên tiếng hỏi.

Sau khi lấy lại phản ứng, Chu Triết vội nói: “Không…. không phải, anh Tô, bây giờ anh đang ở đâu? Em lập tức đến đón anh.”

“Công viên Sâm Lâm bên ngoài Bách Vị Cư.” Nói xong, Tô Vũ cúp điện thoại.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Chu Triết cau mày, sau đó nói với Triệu Phi Phi đang đeo khẩu trang ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà anh ta: “Mau, dọn dẹp nhà cửa lại một chút. Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài sống vài ngày.”

“Tại sao? Họ hàng nhà anh đến à? Cho dù họ hàng đến thì chủ nhà cũng không cần phải dọn ra ngoài mà?” Triệu Phi Phi khó hiểu hỏi.

“Không phải, anh Tô ở lại mấy ngày, em nhanh lên, bây giờ anh sẽ ra ngoài đón bọn họ.”

Nói xong Chu Triết liền cầm chìa khóa xe rồi ra khỏi nhà.

Triệu Phi Phi lập tức giật mình đứng dậy, vừa rồi Chu Triết đã nói cho cô ấy biết, Tiền Văn Bân là người của Hội Hải Đông, cho nên thân phận và lai lịch của Tô Vũ có lẽ rất đáng sợ.

Ngồi trên băng ghế trong công viên, Mã Hiểu Lộ đá chân chạm vào lá rơi trên mặt đất: “Vừa rồi lúc ăn cơm, nghe bọn họ nói ân nhân cứu mạng gì đó. Chẳng lẽ anh thật sự là bác sĩ sao?”

“Nếu anh nói phải, em có tin không?” Tô Vũ quay đầu lại nói.

“Không tin, nhà các anh, ngay cả chuyên ngành đại học của anh cũng không liên quan gì đến bác sĩ, loại chuyện này không thể dựa vào tài năng bẩm sinh được.”

“Vậy lỡ như anh là thiên tài thì sao?”

“Nếu anh nói anh là đầu bếp thì em còn tin.” Mã Hiểu Lộ cười nói.

Không lâu sau, Chu Triết đã dừng xem bên ngoài công viên Sâm Lâm, Tô Vũ đứng dậy dẫn Mã Hiểu Lộ đi tới.

Nhìn Mã Hiểu Lộ lên xe rồi, Tô Vũ đóng cửa xe lại, ghé vào cửa sổ nói: “Em và Chu Triết về trước đi, anh còn chút chuyện phải xử lý, sẽ lập tức trở về.”

Mã Hiểu Lộ cau mày: “Đã muộn như vậy rồi, anh còn có chuyện gì để làm nữa?” Mã Hiểu Lộ dường như có chút lo lắng.

“Yên tâm đi, muộn như vậy nhưng còn một số bệnh nhân hẹn trước.” Nói xong, Tô Vũ nhướng mày ra hiệu cho Chu Triết lái xe đi.

“Chị Hiểu Lộ, chị đừng lo lắng, anh Tô sẽ không sao đâu.” Nói xong, Chu Triết đạp ga, chiếc xe BMW lao ra ngoài.

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy đèn chiếu hậu phía sau xe nữa, Tô Vũ mới chắp tay sau lưng bước vào công viên.

Ngồi lên băng ghế vừa rồi, khép hờ hai mắt, không mở miệng, một giọng nói như thế từ trong đan điền của Tô Vũ vang lên: “Nếu đã đến rồi thì cần gì phải lén lút như vậy, xuất hiện đi, đại sư Ngô!”

Nhóm người này đã đi theo Tô Vũ kể từ khi anh vừa rời khỏi Bách Vị Cư, vốn dĩ Tô Vũ đã định tha cho đám người này, nhưng đáng tiếc là bọn họ muốn chết, Tô Vũ đành phải thỏa mãn bọn họ.