Editor: Toả Toả
Ở cổng sân vận động hoang phế, thỉnh thoảng có người đi qua nghe thấy tiếng đánh nhau bằng nấm đắm vang lên từ bên trong, cả người run rẩy một cái rồi vội bước nhanh hơn.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, những tiếng động này mới dần dần biến mất.
Bên trong sân vận động lúc này, trên mặt đất có ba Alpha đang nằm ôm bụng và vai.
Phó Chu đứng trước mặt ba người, trên mặt hắn có không ít vết trầy xước và vết thương nhỏ, trên cánh tay để trần cũng có chỗ sưng.
Nhưng hắn không quan tâm đến điều đó, túm lấy cổ áo của một trong ba người, vẻ mặt tràn ngập sự tàn bạo, âm u, đáng sợ: “Sau này nếu tụi mày còn dám tìm đến Beta đó kiếm chuyện thì kết cục sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Cánh tay của Phó Chu không biết bị cái gì cắt trúng trong lúc đánh nhau, vết thương khá dài, lúc này máu đỏ tươi theo gân và da chảy xuống, nhỏ lên cây gậy gỗ đã gãy thành hai khúc.
Hắn vứt cây gậy đi, mí mắt cụp xuống: “Nghe rõ chưa?”
Alpha gật đầu khó khăn: “Nghe rõ rồi.”
Phó Chu rời khỏi sân vận động, nhẹ nhàng quen thuộc ngồi xe đi đến bệnh viện, kết quả nửa đường đột nhiên nhớ ra một chuyện, sắc mặt thay đổi.
______
Chiều thứ năm, tiếng chuông kết thúc giờ thi toán vang lên, Giang Hành Thâm nộp bài xong đang định thu dọn đồ đạc để rời đi thì thầy Tiền từ phòng thi bên cạnh bước ra, ra hiệu có chuyện muốn nói với cậu.
Cậu bước tới, thầy Tiền khá vui vẻ nói: “Giang Hành Thâm, thứ hai tuần sau sẽ tổ chức lễ chào cờ, chủ nhiệm khối đã chọn em trong khối của chúng ta làm đại diện lên sân khấu phát biểu.”
Nghe vậy, Giang Hành Thâm cũng không có phản ứng gì, ở trường trước, cậu hầu như lần nào cũng phải lên sân khấu phát biểu, nên chỉ gật đầu: “Dạ.”
Thầy Tiền hài lòng: “Em viết bài phát biểu trước đi, chuẩn bị kỹ càng chút.”
“Được, được, được.” Lê Bình không tranh cãi với hắn nữa: “Tao chỉ nói vậy thôi.”
“Đợi đã, đợi đã!”
“Vốn chẳng có gì nghiêm trọng.” Phó Chu đi vào phòng tắm, đặt điện thoại lên giá đỡ, bắt đầu dùng nước tẩy trang để lau lớp phấn nền.
“Ừm.” Cậu lên tiếng hỏi: “Cậu sao rồi?”
“Tôi có mấy câu hỏi không hiểu lắm.” Tiếng lật sách loạt soạt vang lên trong điện thoại: “Bây giờ có thể đến nhà cậu hỏi được không?”
“Tôi?” Giọng của Phó Chu hạ thấp, nghe trong điện thoại vừa u ám vừa mơ hồ, quả thật có vẻ như bị cảm cúm nên nói chuyện không rõ ràng.
“Ta?” Phó Chu thanh âm phóng thấp, đang nghe ống nghe lại buồn lại hàm hồ, đảo thật là có vài phần bị cảm nói chuyện không rõ ràng lắm ý tứ.
“Sao có thể chứ?” Trình Kiệt Văn đáp lời: “Ngay cả Ngô Tưởng cũng không biết, tụi này không hở ra một chữ nào, nhưng mày cũng thật không phải, đánh nhau mà không gọi tụi tao giúp, một mình dám đánh ba người.”
“Phó Chu, cậu thật sự rất thích diễn.” Giang Hành Thâm âm thầm lắc đầu: “Tôi cúp máy đây, khi nào thật sự có câu hỏi không hiểu thì lại hỏi tôi.”
“Phải, được không? Tôi thật sự không hiểu.”
“Ở nhà.” Giang Hành Thâm lau tóc, hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”
“Ngươi cho rằng này có thể lừa gạt quá ai.” Giang Hành Thâm rũ xuống con ngươi, “Chờ ngày mai thi xong, ta đi tìm ngươi, được không.”
“Muốn.”
“Không có gì… Chỉ có mấy vết xước trên mặt, hai ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
“Không có chán, nhưng mà muốn nói chuyện với cậu.”
“Hở?” Phó Chu vô thức ngồi thẳng lên: “Thật sao?”
“Gì cơ? Khụ khụ khụ, tôi không có mà.”
“Gần, gần như vậy.” Phó Chu quan sát biểu cảm của cậu, vội vàng bổ sung: “Không phải tôi chủ động đi kiếm chuyện.”
“Dù có gọi hai đứa mày thì khi tụi mày đến người ta cũng đã chạy hết rồi.” Nước tẩy trang chạm vào vết thương có hơi đau, Phó Chu nhăn mặt: “Không nói lộ ra là được.”
“Cậu cho rằng như vậy thì có thể lừa được ai?” Giang Hành Thâm cụp mắt xuống: “Đợi ngày mai thi xong, tôi đến tìm cậu, được không?”
“Cậu ấy không quan tâm tao?” Phó Chu cười khẩy phản bác: “Bình thường mày không nhìn ra à?”
“Cảm ơn thầy, em biết rồi ạ.”
“Cảm ơn lão sư, ta đã biết.”
“Cái gì? Khụ khụ khụ, ta không có a.”
“Bị thương ở đâu?”
“Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối, ý của cậu là đến nhà tôi để hỏi bài sao?”
“Ân.” Hắn mở miệng hỏi: “Ngươi thế nào?”
“… Ừm, tôi biết rồi.” Giang Hành Thâm cụp mắt: “Nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy trước, sáng mai tôi sẽ qua.”
Được rồi.
Được rồi.
Được con khỉ.
Đi qua ước chừng nửa giờ, này đó động tĩnh mới dần dần biến mất.
Điện thoại vang linh hai hạ lúc sau đã bị chuyển được, đối diện truyền đến Phó Chu ồm ồm thanh âm, “Ngươi khảo xong rồi sao?”
Điện thoại kia đầu Phó Chu cả người một cái giật mình, ánh mắt kh·iếp sợ mà siết chặt cái ở trên đầu chăn.
Đậu má, mẹ nó mình đúng là đồ ngu, hắn nói những lời đó, Giang Hành Thâm không giận mới là lạ.
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc lâu sau, khi Giang Hành Thâm cho rằng có lẽ cuộc gọi đã kết thúc thì nghe thấy một tiếng “Ừm” khẽ vang lên trong ống nghe.
Xe buýt vẫn chưa đến, cậu ngồi trên ghế chờ, mở điện thoại ra, xem lại lịch sử trò chuyện của cậu với Phó Chu, thời gian vẫn dừng lại ở buổi sáng.
Xe buýt còn không có tới, hắn ngồi ở trên ghế chờ, click mở di động, mở ra hắn cùng Phó Chu lịch sử trò chuyện, thời gian còn dừng lại ở buổi sáng.
Với Phó Chu, hành động này không phải là không thể.
Trong điện thoại không có tiếng động, Giang Hành Thâm cũng bắt đầu làm việc của mình, lật ra một quyển sách về các hành tinh và lý thuyết về hố đen.
Thứ năm buổi chiều, khảo xong toán học chuông tan học tiếng vang lên, Giang Hành Thâm giao cuốn đang muốn thu thập đồ vật rời đi, lão Tiền liền từ cách vách trường thi ra tới đối hắn vẫy tay ý bảo có việc.
Thật lòng mà nói, Giang Hành Thâm cảm thấy Phó Chu đang nói dối.
Tâm trạng của Phó Chu vốn đang rất vui vẻ, bị chất vấn thẳng thừng như vậy liền căng thẳng nuốt nước bọt, không dám lấp liếm cho qua, có hơi lắp bắp: “Tôi vô tình gây ra chút xích mích với người khác.”
Sau khi xác nhận hai người không nói lộ chuyện, Phó Chu vẫn không yên lòng, những lời của Lê Bình cứ lởn vởn trong đầu hắn.
Sau khi Giang Hành Thâm được thầy Tiền dặn dò về việc phát biểu vào thứ hai thì rời khỏi trường và đến trạm xe buýt.
Sáng hôm sau, Giang Hành Thâm xuất hiện trước cửa nhà Phó Chu lúc chín giờ, vừa định bấm chuông thì cửa đã mở, như thể có người đang chờ sẵn.
Rách nát sân vận động cửa, ngẫu nhiên có trải qua người nghe thấy bên trong truyền đến từng quyền đến thịt đánh nhau thanh âm, cả người run run một chút, nhanh hơn bước chân đi rồi.
Phó Chu đứng ở ba người phía trước, trên mặt hắn có không ít trầy da cùng thật nhỏ miệng v·ết th·ương, lỏa lồ bên ngoài cánh tay thượng cũng có sưng to.
Phó Chu với tâm trạng lo lắng đợi đến ngày hôm sau, chiều đó vẫn phải dùng phấn nền của mẹ để che vết thương.
Phó Chu trầm mặc, đem điện thoại buông, tay chân nhẹ nhàng mà xốc lên chăn, vọt tới gương trước mặt cẩn thận xem xét chính mình trên mặt miệng v·ết th·ương.
Phó Chu rời đi sân vận động, nhẹ tay con đường quen thuộc mà hướng bệnh viện phương hướng ngồi xe, kết quả nửa đường đột nhiên nhớ tới một việc, sắc mặt đổi đổi.
Phó Chu ở đầu dây bên kia giật bắn mình, mắt mở to kinh ngạc, siết chặt chiếc chăn đang trùm trên đầu.
Phó Chu luôn có loại không tốt lắm dự cảm, không thể nói là nơi nào không ổn, nhưng hắn nhớ tới phía trước chính mình phát sốt thêm dễ cảm kỳ thời điểm, Giang Hành Thâm liền không nghe khuyên bảo mà hướng nhà hắn chạy hai tranh.
Phó Chu luôn có cảm giác bất an, không biết là chỗ nào không ổn, nhưng hắn nhớ lại lần trước khi mình bị sốt cộng thêm đang đến kỳ nhạy cảm, Giang Hành Thâm đã không nghe lời khuyên mà chạy đến nhà hắn hai lần.
Phó Chu liếc nhanh qua cuốn sách mình đang mở: “Môn toán, là phương trình hàm gì đó, video không tiện lắm, tôi dễ nghe không hiểu.”
Phó Chu lại mở điện thoại, nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng của Giang Hành Thâm.
Phó Chu im lặng, đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng mở chăn ra, vọt đến trước gương kiểm tra kỹ vết thương trên mặt mình.
Phó Chu hoài lo âu tâm tình chờ đến ngày hôm sau, vào buổi chiều vẫn là dùng con mẹ nó kem nền hướng miệng v·ết th·ương thượng che.
Phó Chu cẩn thận hỏi: “Cậu ở nhà sao?”
Phó Chu cánh tay không biết đánh nhau trung bị cái gì hoa b·ị th·ương, miệng v·ết th·ương khá dài, lúc này đỏ thắm máu tươi theo làn da huyết quản, nhỏ giọt ở đã cắt thành nửa thanh gậy gỗ thượng.
Phó Chu càng xem càng hoảng hốt, gần như có thể tưởng tượng ra được sau khi mình không trả lời, vẻ mặt của Giang Hành Thâm khi gõ ra hai chữ này lạnh lùng đến mức nào.
Phó Chu biết có lẽ cậu sẽ không đến, có hơi thất vọng kéo rèm lại, ngồi bệt xuống bệ cửa sổ suy nghĩ mông lung.
Phó Chu bất lực đành phải mặc áo dài tay, cùng lắm thì đến lúc đó cứ nhận là mình bị cảm nên mặc nhiều đồ hơn.
Nói được nửa chừng, cậu mới nhận ra điều gì đó.
Nói thực ra, Giang Hành Thâm cảm thấy Phó Chu ở nói dối.
Những vết xước nhỏ trên mặt thì dễ che, vết bầm trên tay cũng có thể che đi, nhưng riêng vết cắt khá nghiêm trọng trên cánh tay trái thì phải được xử lý ở bệnh viện rồi băng bó lại.
Nhưng hắn mặc kệ này đó, túm khởi trong đó một người cổ áo, sắc mặt tràn ngập lệ khí, âm trầm đáng sợ, “Các ngươi về sau nếu là dám tìm cái kia Beta sự, kết cục liền không đơn giản như vậy.”
Nghĩ mãi cũng không ra lý do, chẳng lẽ thật sự là vì Giang Hành Thâm nhận ra mình không muốn cậu ấy đến nên cậu ấy không đến sao?
Nghe thấy cái này, Giang Hành Thâm không có gì phản ứng, hắn ở phía trước trường học cơ bản mỗi lần đều phải lên đài diễn thuyết, vì thế gật đầu, “Hảo.”
Nếu nói như vậy, lần này Giang Hành Thâm cũng có thể sẽ đến nhà hắn ngay sau khi thi xong ngày mai.
Nếu không ngày mai dùng con mẹ nó những cái đó phấn hướng trên mặt phác phác?
Nếu Giang Hành Thâm không quan tâm hắn, tại sao trước đây lại đến chăm sóc hắn khi hắn bệnh, tại sao lại giúp hắn học tập, tại sao lại mua bữa sáng cho hắn, và tại sao chỉ vì một chuyện nhỏ mà mang trà sữa đến cho hắn?
Một lúc lâu sau, Phó Chu lấy điện thoại ra, gọi cho Trình Kiệt Văn và Lê Bình.
Mẹ nó, không ổn rồi, vết thương vẫn rất rõ.
Lúc này xe buýt số 9 đến rồi dừng lại, cửa xe mở ra, Giang Hành Thâm lên xe, lúc này trên xe không có nhiều người, còn rất nhiều chỗ trống.
Lúc này sân vận động nội, trên mặt đất nằm ba cái ôm bụng cùng bả vai Alpha,
Lúc này chín lộ giao thông công cộng sử tới dừng lại, cửa xe mở ra, Giang Hành Thâm thượng giao thông công cộng, lúc này trên xe không vài người, còn có rất nhiều không chỗ ngồi.
Lê Bình cảm thấy hơi buồn cười: “Không phải chứ anh Phó, học sinh giỏi người ta ấy chẳng hề hỏi tụi này, mày có phải hơi tự luyến quá rồi không? Có khi cậu ấy cũng không quan tâm mày đến vậy đâu.”
Lão Tiền vui mừng: “Ngươi trước tiên viết cái lên tiếng bản thảo, hảo hảo chuẩn bị một chút.”
Không được không được. Phó Chu liên tục lắc đầu, cấp ở trong phòng đi tới đi lui.
Không được, không được. Phó Chu lắc đầu liên tục, sốt ruột đi đi lại lại trong phòng.
Khi không đến trường thi, hắn đã nói với hai người này về chuyện mình đánh nhau: “Tụi mày không nói lộ chuyện này với Giang Hành Thâm chứ?”
Kết quả là từ ba giờ chiều hắn đã bắt đầu chờ, đến tận bảy giờ tối, cầm điện thoại đứng bên cửa sổ nhìn mỏi mắt mà ngay cả nửa cái bóng của Giang Hành Thâm cũng không thấy đâu.
Hơn nữa rõ ràng ngày hôm qua thời điểm Phó Chu còn tinh thần thực.
Hơn nữa rõ ràng hôm qua Phó Chu vẫn còn rất hoạt bát.
Hôm qua Giang Hành Thâm hỏi có thể đến nhà hắn không, hắn suy nghĩ cả buổi, còn chưa kịp từ chối khéo léo thì cậu đã cúp máy, sau đó gửi một câu “Được rồi.”
Hay là ngày mai dùng phấn của mẹ mà bôi lên mặt?
Hay là ——
Hắn đi qua đi, lão Tiền rất là cao hứng nói: “Giang Hành Thâm, thứ hai tuần sau muốn cử hành kéo cờ nghi thức, niên cấp chủ nhiệm từ chúng ta niên cấp tuyển ngươi, muốn làm đại biểu lên đài diễn thuyết.”
Hắn vò đầu bứt tóc, không thể để Giang Hành Thâm biết chuyện mình không đi thi bởi vì đánh nhau được, nếu không chắc chắn sẽ bị mắng.
Hắn tùy tiện tìm một cái dựa cửa sổ vị trí ngồi xuống, khiết tịnh trên cửa sổ phản xạ ra Giang Hành Thâm tinh xảo lập thể sườn mặt hư ảnh.
Hắn quay đầu lại, hạ quyết tâm, cầm điện thoại trên giường, đang định nói với Giang Hành Thâm là không tiện lắm thì thấy cuộc gọi đã bị ngắt lúc nào không hay, cùng với một tin nhắn mới.
Hắn quay đầu lại, hạ quyết tâm, cầm lấy trên giường di động, vừa định cùng Giang Hành Thâm nói không quá phương tiện, liền nhìn đến trò chuyện không biết khi nào cắt đứt cùng với một cái tân tin tức.
Hắn nói như vậy để cố cho qua chuyện, tiếc là mí mắt Giang Hành Thâm đã hạ xuống, tinh ý nhận ra góc băng gạc lộ ra trên cổ tay hắn.
Hắn nhàn nhạt nói: “Phó Chu, đem đầu mông ở trong chăn nói chuyện không cảm thấy nghẹn sao.”
Hắn ném xuống gậy gộc, mí mắt rũ xuống: “Nghe được không.”
Hắn ho khan: “Ta khả năng tối hôm qua nửa đêm điều hòa thổi mãnh, hiện tại giống như hảo điểm.”
Hắn ho khan: “Có lẽ đêm qua điều hoà thổi mạnh quá, giờ có vẻ đỡ hơn rồi.”
Hắn gãi gãi tóc, chính mình bởi vì đánh nhau không đi khảo thí sự cũng không thể làm Giang Hành Thâm đã biết, bằng không khẳng định bị mắng.
Hắn cuối cùng cũng nhận ra được cảm giác bất an đó là gì.
Hắn càng thêm lo lắng, mà lần trước khi đến kỳ nhạy cảm, Giang Hành Thâm còn chạy đến nhà hắn, sao lần này lại không đến nữa?
Hai người gần như đồng thời bắt máy, ân cần hỏi: “Anh Phó thế nào rồi, vết thương của mày đỡ hơn chưa?”
Giang Hành Thâm đặt khăn xuống: “Đợi cậu về thì đã rất muộn rồi, cậu có muốn tiện thể ở lại nhà tôi luôn không?”
Giang Hành Thâm đang tập trung đọc sách, lúc đầu còn tưởng hắn thật sự bị sốt, nói: “Nhờ cô hay chú giúp cậu mua thuốc đi hoặc là ——”
Giang Hành Thâm vô thức siết chặt điện thoại, mím môi, một lát sau cậu bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn: “Khi nào cậu muốn cúp máy thì cứ cúp.”
Giang Hành Thâm thở dài trong lòng, tìm số liên lạc của Phó Chu rồi gọi điện.
Giang Hành Thâm ở trong lòng thở dài một hơi, tìm được Phó Chu liên hệ phương thức, gọi điện thoại qua đi.
Giang Hành Thâm khựng lại: “Câu hỏi gì? Cậu có thể mở video, tôi sẽ giải thích cho cậu.”
Giang Hành Thâm hiểu ngay: “Đánh nhau à?”
Giang Hành Thâm bị lão Tiền công đạo xong thứ hai lên tiếng sự, liền rời đi trường học đi vào giao thông công cộng trạm đài.
Giang Hành Thâm: “Ồ.”
Giang Hành Thâm: “Nga.”
Giang Hành Thâm: [Được rồi.]
Giang Hành Thâm: [ hảo đi. ]
Dựa theo nói như vậy nói, lần này Giang Hành Thâm khả năng cũng sẽ làm theo vào ngày mai khảo thí kết thúc tới nhà hắn.
Dựa, không được a, miệng v·ết th·ương vẫn là thực rõ ràng.
Cuộc gọi kết thúc, Giang Hành Thâm lại đọc sách với trạng thái như cũ, còn Phó Chu thì vứt điện thoại qua một bên, vui mừng nhảy lên giường đắp chăn, nhắm mắt lại muốn ngủ thật nhanh để đến ngày mai.
—— Có phải Giang Hành Thâm giận hắn rồi không?
Chữ trên sách in rất rõ ràng, giải thích cũng dễ hiểu, nhưng cậu lại không đọc vào được.
Chuông điện thoại reo hai lần thì có người bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói ồm ồm của Phó Chu: “Cậu thi xong rồi hả?”
Chưa đọc được mấy trang, Phó Chu lại lên tiếng, giọng nói đột nhiên yếu ớt: “Giang Hành Thâm, tôi cảm thấy mình có hơi sốt, trong nhà cũng không có thuốc, phải làm sao đây?”
Chẳng lẽ thật sự không quan tâm đến mình?
Cậu thấy Phó Chu mở cửa, đầu tiên nói lời cảm ơn, sau đó ánh mắt đang di chuyển đột nhiên cứng đờ, mi tâm nhíu lại: “Mặt cậu bị sao vậy?”
Cậu nhàn nhạt nói: “Phó Chu, cậu trùm đầu trong chăn nói chuyện không thấy ngột ngạt sao?”
Cậu không cúp máy ngay mà phỏng đoán xem tại sao Phó Chu đột nhiên lại gọi điện cho mình vào buổi tối, sau khi rút ra kết luận, cậu lên tiếng: “Cậu thấy chán nên muốn nói chuyện với tôi sao?”
Cậu im lặng một lúc, sau đó mở lời: “Ngày mai cậu muốn tôi qua phải không?”
Cậu chọn đại một chỗ ngồi gần cửa sổ, trên cửa kính sạch sẽ phản chiếu bóng dáng góc cạnh đẹp đẽ của sườn mặt Giang Hành Thâm.
Cậu bước đến gần, thấy là cuộc gọi từ Phó Chu, ngón tay vuốt sang bên phải để nghe: “Alo?”
Bởi vì nếu thực sự bị cảm cúm, Phó Chu hẳn sẽ báo trước cho cậu biết, chứ không phải đợi đến khi cậu hỏi mới nói.
Bởi vì nếu thật là cảm mạo sinh bệnh, Phó Chu hẳn là sẽ trước tiên nói cho hắn, mà không phải chờ chính mình hỏi mới nói.
Bên kia, Giang Hành Thâm vừa mới tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, điện thoại đặt trên bàn học dường như có cuộc gọi đến, rung liên tục.
Alpha lao lực gật đầu: “Nghe được.”
Ads by tpmds
—— [Sao không đến thi?]
——[ như thế nào không có tới khảo thí. ]
—— [Hơi cảm cúm, đầu óc quay cuồng đến mức đi không nổi, nên xin nghỉ.]
——[ có điểm cảm mạo, đầu choáng váng não trướng liền lộ đều đi bất động, liền xin nghỉ. ]
……
______
–