Uyên Nhi nghe theo lời của Uyên Mễ diện một bộ trang phục thật gợi cảm đến bữa tiệc. Cô ta được nhiều thiếu gia quay quanh. Thế nhưng người mà cô ta muốn không có trong số đó.
Bởi vì Nhiệm Dương đang chơi cùng với Tiểu Bảo, còn có Đổng Niệm An.
Uyên Nhi tìm kiếm Nhiệm Dương khắp nơi. Cuối cùng nhìn thấy hắn đang ở phía sau vườn hoa. Cô ta rất nhanh chạy đến.
“Anh Nhiệm Dương!”
Cô ta đâu biết rằng sự xuất hiện của cô ta làm cho bọn họ cụt hứng.
Nhìn Niệm An trước mắt, cô ta trề môi:
“Hạc Anh Đào là cô?”
Lúc quay sang Nhiệm Dương, cô ta cười tươi như hoa:
“Anh rể!”
Đã vậy còn kéo kéo tay mặc cho hắn đẩy ra.
Một màn lôi kéo khiến cho Tiểu Bảo khó chịu. Cậu bé cắn vào tay của ả:
“Á…”, ả nhăn mặt hét lên.
“Không được động vào ba tôi!”
“Ba? Anh Nhiệm Dương, anh có con lớn vậy rồi sao?”
“Ừ!”, Nhiệm Dương không rảnh giải thích.
Nhưng cho dù là có con thì đã sao chứ? Giả tạo một chút lấy lòng cả cha lẫn con không phải sao?
Uyên Nhi tiến lại nhéo má cậu bé một cái. Thế mà Tiểu Bảo bịt mũi núp ra phía sau Niệm An:
“Thối thế?”
“Mày?”
Nước hoa này chỉ có ở nước ngoài bán. Giá bằng cả năm tiền lương của người bình thường. Thằng bé chẳng biết điều chút nào. Nếu không phải là con của Nhiệm Dương, cô ta sẽ dạy dỗ cho đàng hoàng.
Cô ta nở nụ cười sượng sùng, cố kìm chế lại:
“Sao lại nói dì như vậy. Dì buồn đó. Bé con ngoan…”
Tiểu Bảo kéo tay Nhiệm Dương:
“Ba ba, con muốn đi chỗ khác chơi…”
Ngay lập tức, Nhiệm Dương cúi xuống bế Tiểu Bảo lên:
“Được rồi, ba ba bế con đi!”
Đúng lúc người của ban chương trình mời hắn vào phát biểu.
Nhiệm Dương chỉ còn cách giao Tiểu Bảo cho Niệm An mà thôi. Hắn nói:
“Em có thể trông Bảo Bảo được chứ?”
Cô gật đầu:
“Cứ yên tâm giao cho tôi!”
Nói xong, Nhiệm Dương còn tiến lên xoa đầu Niệm An một cái. Mà hành động của hắn khiến cho Uyên Nhi tức giận.
Cô ta lẩm bẩm:
“Chẳng phải nói hai người bọn họ chỉ trên danh nghĩa thôi sao?”
Cô kìm nén cúi xuống định dỗ dành Tiểu Bảo. Mà bé con rất bày xích với cô ta cho nên đã đạp chân ả một cái.
“Á…”
“Lêu Lêu…”
Nghe chị cô nói Uyên Nhi là một kẻ tâm cơ thế nên Niệm An kéo Bảo Bảo ra phía sau mình. Cố ý nói lớn một chút:
“Tiểu Bảo, không được làm như vậy!”
Trẻ con rất đơn giản. Không thích là không thích. Cậu bé nghĩ mình bị la oan nên lăn ra khóc.
Niệm An kiên nhẫn ngồi xuống dỗ dành.
“Ngoan! Tiểu Bảo muốn gì này? Ăn bánh ngọt có chịu không?”
Tiểu Bảo ngừng khóc gật đầu. Lúc này, Niệm An nhìn sang Uyên Nhi nói với cô ta:
“Vài ngày nữa cô đến ở Nhiệm gia. Nếu Tiểu Bảo mà không vui thì chắc chắn Nhiệm Dương sẽ không cho cô ở lại lâu đâu. Nhanh đi lấy đồ ăn đi!”
Uyên Nhi mở to mắt:
“Tôi?”
“Không lẽ là tôi? Cô dỗ con nít được không?”
“Được lắm! Còn dám sai cả tôi?”
Uyên Nhi chỉ có thể nén tức giận miễn cưỡng đi lấy đồ ăn. Lúc trở lại, thấy hai người bọn họ cười đùa với nhau bực bội càng lúc càng nhiều hơn. Cùng lúc đó, cô ta va phải tên phục vụ. Vô tình trong đầu nảy ra ý định tà ác.
Gương mặt nở nụ cười quỷ dị. Lập tức đưa tay nắm lấy cổ áo của phục vụ hung hăng nói:
“Ngươi giúp ta một việc. Thành công ta sẽ cho người một số tiền lớn. Tuyệt đối không được nói với ai!”
Được cái gật đầu của người phục vụ, cô ta nói nhỏ căn dặn. Hắn nghe xong liền rời đi.
Rất nhanh sau đó, người phục quay lại, mang đĩa thức ăn mới và hai ly nước đến cho Uyên Nhi.
Cô ta cứ thể đem ra cho Niệm An và Tiểu Bảo.
Trong lúc Niệm An không để ý, Tiểu Bảo đã chạy trốn lúc nào không hay. Vì cậu bé lâu lâu mới được đến nơi sang trọng này. Khám phá một chút chắc không sao mà nhỉ?
Vừa mới quay đi, quay lại liền không thấy Tiểu Bảo. Niệm An lo lắng, cô gấp gáp hỏi Uyên Nhi:
“Thằng bé đâu?”
“Làm sao tôi biết?”
Hai người luống cuống chia nhau đi tìm. Mà Uyên Nhi lúc này ngồi xuống, thông thả đợi thời cơ mà thôi.
Niệm An thấy trong lòng bất an. Cô vừa chạy vừa gọi:
“Bảo Bảo, con ở đâu? Bảo Bảo chơi như vậy không vui đâu!”
“Bảo Bảo mau ra đây!”
Chạy một lúc giày cao gót gãy gót, chân bật máu mới tìm ra được Tiểu Bảo. Mà nguy hiểm hơn chính là bé con đang ở cạnh hồ bơi.
“Bảo Bảo… Sao con lại chạy đến đây? Ở đây nguy hiểm…”
Bảo Bảo đưa tay nghịch nước cười giỡn nói:
“Con chỉ muốn chơi một lát…”
Niệm An bước chậm vừa nói ngọt để Tiểu Bảo không gặp nguy hiểm:
“Bảo Bảo ngoan… Đứng lên nè. Tránh xa mặt hồ ra…”
Cô gần chạm đến bé con thì trước mắt bỗng tốt sầm lại. Cả thân người Niệm An đổ gục xuống.
Thấy Niệm An ngất đi, Tiểu Bảo hoảng sợ. Cậu bé chạy đến lay cô dậy. Nhưng dù có gọi thế nào cô chẳng có phản ứng. Dường như đang ngủ rất ngon.
Biết Bảo Bảo đang gọi, Niệm An cố mở mắt thế nhưng cơ thể không còn nghe cô nữa rồi. Người cứ nằm yên ở đó không nhúc nhích.
Tiểu Bảo vẫn còn là con nít. Trường hợp này bị dọa sợ, vừa khóc vừa nói:
“Để con đi gọi ba ba.”
Tiểu Bảo chỉ vừa đứng dậy lập tức nghe thấy tiếng giày cao gót tứ đằng xa vọng lại:
“Đi đâu đó nhóc con?”
Uyên Nhi đeo bao tay cầm cả bình rượu vang đỏ từ từ bước đến. Cậu bé muốn né chạy đi:
“Tránh ra…”
Mà Uyên Nhi đã kịp nắm cổ áo Tiểu Bảo lại:
“Muốn chạy sao? Muốn giúp cô ta? Trừ khi…”
“Uống cái này đi!”
Uyên Nhi đưa chay rượu vang đến trước mặt Tiểu Bảo. Bé con đâu có ngu ngốc mà uống vùng vẫy kịch liệt.
Mà càng như thế cô ta càng thích thú.
Cô ta buông tay để mặc Tiểu Bảo chạy đi.
“Chạy đi… Chạy nhanh lên. Tối nhất là chạy cho nhanh…”
Tiểu Bảo hoảng sợ chạy trốn thế nhưng vừa chạy lại đụng trúng một người.
Gương mặt bé con tái xanh. Vừa khóc vừa nói:
“Chú ơi… Cứu con…. Huhu…”
Mà đáp lại chỉ là tiếng cười của hai con người tàn ác đó.
“Haha… Thằng bé kêu anh tha kia. Uyên Nhi, em tính sao?”
Phát hiện hai người là đồng bọn. Sợ hãi bủa vây bé con:
“Chú… là ai? Tránh xa…”
Người đàn ông không ai khác là Giang Thành, hắn nắm lấy cổ áo của Tiểu Bảo chặn cậu bé lại. Còn nhìn Uyên Nhi nói:
“Em muốn chơi thì phải rủ anh cùng chơi chứ?”
Cô ta khoanh tay trước ngực, chân đứng chéo:
“Nói đi! Anh muốn chơi thế nào?”
Hắn cười đưa tay ngoắc cô lại gần.
“Em muốn chơi thì phải ngắt camera trước chứ?” Bấy giờ cô ta mới nhớ lại ở đây còn có camera giám sát. Khoé mắt Uyên Nhi giật giật liên hồi. Mặt ả trở nên căng thẳng.
Giang Thành nháy mắt cười:
“Em yên tâm đi! Chúng hỏng rồi!”
Cô ta vui mừng tiến đến:
“Vậy thì quá tốt!”
Ả nắm tóc của Tiểu Bảo giật ngược:
“Á…”
Bé con chỉ mới vừa hét lên một tiếng đã bị Uyên Nhi đổ rượu vào miệng. Vị đắng của rượu khiến Tiểu Bảo không ngừng ho sặc. Mà điều quan trọng chính là bọn chúng ép bé con nuốt xuống cho bằng được.
“Ặc… Ặc…”
“Thả… cứu…”
Tiếng kêu cứu đã thành tiếng “ú ớ” nghe không rõ.
Tàn nhẫn trút rượu xong, bọn chúng thuận tay đẩy cậu bé xuống hồ bơi.
Tiếng cười của Uyên Nhi càng lớn, tiếng kêu cứu của Tiểu Bảo nhỏ dần.
Mặc kệ một sinh mạng đang vẫy vùng. Uyên Nhi cúi xuống bóp miệng của Niệm An. Còn lấy chai rượu đổ vào miệng của cô. Đem vỏ chai nhét vào tay của cô.
“Chúc mày may mắn! Muốn đấu với tao ư? Còn lâu!”
Giang Thành tặc lưỡi:
“Đúng là chỉ có em mới nghĩ ra cái trò này!”
Cô ta liếc mắt một cái:
“Muốn ở đây gánh tội cùng cô ta sao? Còn không đi!”
Hai người nhanh chóng rời khỏi hồ bơi. Trước khi đi cô ả còn quay lại nhìn.
Mặt hồ bơi lúc này phẳng lặng như tờ. Lặng lẽ đến đáng sợ. Lời trêu đùa đơn giản thốt ra:
“Vĩnh biệt bé con!”
Hai bọn kéo nhau chạy. Rồi tìm một chỗ yên tĩnh. Lúc này, Giang Thành chống tay ép Uyên Nhi vào tường. Gương mặt hắn áp sát cô ta, bờ môi khẽ cắn một cô ta một cái:
“Em có biết là anh nhớ em lắm không?”
“Vậy sao? Sao em không cảm nhận được nhỉ?”
Giang Thành lấy trong túi ra chiếc nhẫn kim cương giá trị không nhỏ đeo vào ngón áp út của ả.
“Thế nào? Đủ thành ý chưa?”
Ả nhìn chiếc nhẫn đang đeo trong tay khẽ cười khẩy một cái:
“Cũng tạm!”
“Vậy thì em có muốn…”
Hắn lấy trong túi ra tấm thẻ phòng nhét vào hõm ngực của cô ta. Gương mặt cả hai đều lộ ra ý cười…