Quả nhiên, Hạc gia đấu thầu thành công. Bây giờ, Hạc Anh Đào giành được sự tin tưởng của Hạc gia. Bọn họ thực hiện lời hứa giao cô cho Niệm An.
Hạc Anh Đào ngồi ở trong vườn hoa nhà họ Hạc. Cô ta chéo chân vuốt ve những cánh hoa mỏng vừa nở.
Không biết rằng Hạc Uyên Nhi đang ở sau lưng:
“Anh Đào, chị còn có nhã hứng ngắm hoa? Tiếp theo chị định làm gì?”
Anh Đào nhếch nhép:
“Dĩ nhiên là trở về làm Nhiệm phu nhân. Chỉ có như vậy mới thực hiện… à mà thôi. Chị đi đây!”
Anh Đào đứng dậy tự xé rách quần áo đang mặc ở trên người. Hơn nữa cô ta còn bảo Uyên Nhi tát cô ta.
“Tát chị đi!”
“Để làm gì?”
Anh Đào cười một cái:
“Diễn giống một chút. Giúp chị!”
Lời vừa dứt, Uyên Nhi xuống tay.
“Chát”
“Chát”
Hai cái tát khiến cho Anh Đào chảy máu miệng. Vẫn cảm thấy chưa đủ, Hạc Anh Đào còn tự lấy đá đập vào trán.
Mà hành động này khiến cho Uyên Nhi buồn nôn:
“Oe…”
“Anh Đào, chị cũng thật tàn nhẫn rồi!”
“Không làm như vậy làm sao em ấy biết rằng em ấy nợ chị?”
Uyên Nhi rùng mình nhìn Hạc Anh Đào bước ra khỏi cổng nhà họ Hạc. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Đáng lẽ chị ta phải làm diễn viên mới đúng!”
Anh Đào bị thuộc hạ nhà họ Hạc ném ra khỏi Hạc gia. Ở bên ngoài, Niệm An vừa nhìn thấy chị mình lập tức chạy đến ôm lấy chị.
“Chị…”
“Anh Nhi…”
Anh Đào gọi tên em gái mình xong giả vờ ngất vào lòng của Niệm An. Niệm An gấp gáp gọi thuộc hạ:
“Người đâu! Nhanh đưa chị tôi đến bệnh viện… Người đâu cứu chị tôi!”
..•
Anh Đào biết muốn được Niệm An tin tưởng phải giả vờ đáng thương. Cho nên sáng nay cô ta đã cố tình nhịn ăn.
Vừa rồi chỉ vì quá đói nên ngất xỉu thôi. Mà từ trong miệng của Niệm An chị cô đã phải chịu nhiều uất ức:
“Chị. Bọn họ sao có thể bỏ đói chị?”
Anh Đào chớm người ngồi dậy, cô ta ôm chầm lấy Niệm An:
“Cuối cùng chị cũng có thể gặp lại em! Huhu…”
Cô ta khóc mãi chẳng ra một giọt nước mắt nào cho nên đã cố tình lấy tay ấn vào vết thương trên trán. Suốt của quá trình đó, Niệm An không nhìn thấy.
Cô ta bị đau oà khóc:
“Huhu… Anh Nhi, chị bị bọn chúng bắn nhưng không chết. Bọn chúng đem chị về làm nhục. Huhu… Không hiểu sao cuối cùng lại lọt vào tay của nhà họ Hạc.”
Ánh mắt cô ta trở nên hoảng loạn: “Anh Nhi, có phải đến cuối cùng bọn họ không bao giờ coi chị là người một nhà không?”
Niệm An nấc nghẹn lên từng tiếng. Nếu không phải vì cứu cô, chị đã không phải hy sinh như vậy.
“Chị, ngoài bọn họ ra, chị còn nghe họ nhắc đến người nào khả nhi không?”
Ánh mắt của Hạc Anh Đào lại đổi sang lo lắng:
“Em nói vậy là sao? Em đã điều tra ra được gì rồi sao?”
“Không! Manh mối đã bị cắt đứt.”
Nghe đến đây, Anh Đào thở phào nhẹ nhõm. Cô ta nói mệt nên muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Niệm An ở bên cạnh chăm sóc cho cô ta càng không quên lo lắng cho Nhiệm Dương.
Bởi vì ở bên này, Nhiệm Dương có cuộc hẹn quan trọng với kẻ đứng đầu tổ chức buôn người. Sở dĩ có cuộc hẹn như thế là vì tối hôm qua, Niệm An thông qua giao dịch ở trang web đen tìm ra cách liên hệ với bọn chúng.
Bọn chúng muốn tiền và muốn một người giao tiền. Người mà bọn chúng muốn chính là Nhiệm Dương.
Xác định chuyến đi lành ít dữ nhiều nhưng Nhiệm Dương cam tâm tình nguyện. Vì ai chứ? Trong lòng hắn biết rõ nhất.
Lần theo địa chỉ bọn chúng gửi, xe của Nhiệm Dương đi vào một ngôi làm ở sâu trong núi. Đường gồ ghề khó đi.
Được một đoạn, chiếc xe bắt đầu nghiêng một bên. Tài xế trong xe nói:
“Nhiệm thiếu, phía trước đã bị cây chặn lại không thể vào. Chắc là do cơn bão hôm qua. Bây giờ phải làm sao?”
Thư ký ở bên cạnh nắm vali tiền:
“Nhiệm thiếu, để tôi đi thay ngài. Dù sao bọn chúng không biết ai mới là Nhiệm thiếu thật!”
Nhiệm Dương mở cửa xe:
“Đưa vali đây. Tôi tự có tính toán!”
Nhiệm Dương vòng qua chỗ cây ngã đi thẳng vào cổng làng. Dường như nơi đây không dành cho người ở. Cây cối mọc um tùm. Vài ngôi nhà xuống cấp trầm trọng không thể ở. Đi vào sâu một đoạn, Nhiệm Dương thấy người đàn ông ngồi đợi sẵn. Anh nhìn ông ta nói hai chữ:
“Tìm tên”
Người đàn ông rít điếu thuốc ở trong tay sau đó ném xuống. Dùng chân chà đạp nó:
“Tiền?”
Nhiệm Dương mang vali tiền ném vào người đàn ông. Hắn nhanh chóng mở ra kiểm ra. Gương mặt nở nụ cười hài lòng:
“Được lắm!”
“Nói đi!”
Người đàn ông cười khẩy:
“Chúng tôi thường gọi hắn là anh Định!”
Nói xong người đàn ông rời đi. Mà Nhiệm Dương không cam tâm đuổi theo.
“Này, đã nói là một cái tên? Ngươi muốn lật lọng?”
Hắn trở nên dữ tợn:
“Tôi vừa nói rồi còn gì? Không tránh ra thì đừng trách!”
Nhiệm Dương không cam tâm.
Lúc này ở bên ngoài chờ quá lâu, thư ký của Nhiệm Dương sốt ruột. Bỗng dưng nghe một tiếng “đùng” lớn, thư ký giật mình:
“Không xong rồi! Nhiệm thiếu xảy ra chuyện rồi!”