“Bác sĩ dặn em không được gắng sức!”, Nhiệm Dương nói xong cúi người xuống bế Niệm An đi xuống lầu.
Cô lẩm bẩm mắng chửi: “Em có chân, em tự đi được!”
“Thả em xuống!”
Vừa xuống đến phòng bếp lại nghe Hà Đường My cằn nhằn:
“Nhiệm Dương nói đúng đó. Hạn chế gắng sức! Con bế con bé ngồi xuống đi!”
Rõ là hai mẹ con thông đồng nhau. Đi cầu thang có tốn bao nhiêu sức lực đâu?
Nhiệm Dương thả cô xuống. Cô còn chưa đặt mông ngồi vào bàn là Nhiệm Dung mang đĩa tim xào bông cải ra để trước mặt cô.
“Oe!”
Niệm An buồn nôn đến xanh mặt.
“Có khi nào mang thai?”, Đường My nghi hoặc hỏi:
Niệm An biết rất rõ là không phải vì trong vòng một tuần nay, ngày nào cô ăn cơm với tim.
Bọn họ nói ăn gì bổ nấy. Cô không thấy bổ chỉ thấy ngán thôi.
“Oe.”
Cơn buồn nôn lại ập đến khiến cho Niệm An không chịu nổi nữa. Nhiệm Dương hiểu ý bảo:
“Con ra ngoài có việc! Không cần đợi tụi con!”
Nói xong hai người kéo nhau ra bên ngoài. Trước khi đi còn không quen nói:
“Dĩa tim đó mẹ ăn đi!”
Hà Đường My tức giận ném đôi đũa ở trên tay. May mắn là Nhiệm Dương né kịp nếu không thật không dám nghĩ đến hậu quả.
.••
“Nhiệm Dương! Chúng ta đi đâu?”
“Đến nơi em thích!”
Chiếc xe đi những con đường tấp nập sau đó dừng lại ở bến tàu. Trời rám chiều, một chút ánh nắng yếu ớt màu vàng cam đan xen vào màu xanh da trời. Tuy rằng là hai mảng màu đối lập nhưng lại vô cùng phù hợp khi đứng chung. Tạo nên màu trời rất đẹp.
Cô đưa tay chỉ lên cao, nước mắt chậm rãi rơi xuống. Cô lấy tay nhanh chóng gạt đi trước khi Nhiệm Dương nhìn thấy.
“Híc…”
Tiếng hít mũi nhỏ đủ để mình Niệm An nghe. Cô không muốn những ngày còn lại ở bên cô khiến Nhiệm Dương phải đau lòng. Cô tỏ ra vui vẻ:
“Anh xem! Trời đẹp thật!”
Nhiệm Dương đưa mắt nhìn bầu trời sau đó lại nhìn cô. Bất giác khóe miệng hắn công lên, khẽ cười:
“Ừ! Cũng đâu đẹp bằng em!”
Cô đưa tay bẹo má người đàn ông:
“Dẻo miệng!”
Mà hắn lại nhíu mày:
“Này! Anh không phải con nít mà bẹo má. Em có tin anh chọc lét em không?”
“Liêu liêu…”
Cô trêu chọc hắn định chạy thế mà người đàn ông lại kéo tay cô:
“Dung gang suc! Tha cho em do!”
Lúc này cô cảm thấy lòng ngực nhoi nhói. Ngay cả một trò chơi đơn giản, cô cũng không thể chơi cùng hắn được.
Cô cũng mong cả đời ở bên cạnh hắn, nhưng em ra là do cô tham lam mà thôi.
Người đàn ông rất tin ý, đưa 5 ngón tay đan xen vào tay cô.
“So với chạy, anh thích nắm tay em đi dạo hơn!”
Niệm An cười mỉm gật đầu:
“Ừ!”
Thế là hai người tay trong tay, từng bước đi rất chậm. Chủ yếu là vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh.
Niệm An cảm thấy rất hạnh phúc. Bởi vì khoảng thời gian này đã là ước muốn rất lâu của cô.
Không phải nhịn đó, không phải khóc, không phải chịu nỗi đau da thịt lẫn tinh thần.
Hạnh phúc thật sự rất đơn giản!
Niệm An tựa vào vai Nhiệm Dương. Đầu óc trở nên quay cuồng. Một cảm giác buồn nôn ập đến.
“Ọe…”
Nhiệm Dương hoảng hốt:
“Em sao vậy?”
Không đợi câu trả lời, Nhiệm Dương bế cô đến bệnh viện để kiểm tra.
Sau khi làm một loạt các kiểm tra, Niệm An hồi hộp hỏi bác sĩ.
“Bác sĩ, có phải tôi mang thai?”
Bác sĩ lắc đầu:
“Không phải. Chỉ là phản ứng bệnh viêm loét dạ dày bình thường thôi!”
Nghe xong, đôi mắt cô trùng xuống. Yếu giọng:
“Hóa ra là như vậy?”
“Nhiệm thiếu phu nhân, người đừng quá lo lắng. Còn 50%, vẫn còn cơ hội.”
Cô đưa tay lên che mặt bật khóc. Tiếng nấc phát ra mà đau lòng:
“Chỉ là… Chỉ là… Tôi không còn nhiều thời gian nữa rồi!”
“Thiếu phu nhân…”
Vốn định an ủi mà có lẽ khóc sẽ bớt đau lòng hơn.
Khóc đã rồi, Niệm An lấy khăn giấy ở bên bàn lau nước mắt cho chính mình. Cô dùng hai tay đánh nhẹ vào má:
“Phấn chấn lên!”
Sau đó, cô trong tâm trạng vui vẻ bước ra ngoài.
Y tá vỗ tay: “Công nhận cô ấy mạnh mẽ thật!”
Bác sĩ nhìn sang y tá bảo:
“Có những người càng không có biểu hiện lại chính là người đau khổ nhất. Chẳng qua là họ không muốn người bên cạnh lo lắng mà thôi!”