Vừa đẩy cửa vào, Nhiệm Dương đã kéo cô ép vào tường. Bỗng dưng bị lôi kéo khiến cô giật mình. Hơi thở hồng hộc cộng với chiếc áo dây trên người bị tụt xuống. Từng đường nét nhấp nhô hiện ra trước mắt người đàn ông.
Bỗng chốc Niệm An xấu hổ. Cô với tay kéo dây áo lên còn định tát hắn mà rất may là Nhiệm Dương- hắn né kịp.
Ngược lại hắn nắm lấy cổ tay cô kéo qua ôm eo hắn.
“Anh?”
Tay còn lại của hắn vuốt ve xương quai xanh của cô:
“Cũng không phải là chưa từng nhìn qua.”
“Biến thái!”
Niệm An co chân. Người đàn ông rất nhanh tránh được một phen. Sau đó nắm lấy hai cổ tay cô, ép phần ngực vào tường.
Đôi gò bồng bị lực đè vào vách tường khiến bị ép chặt đến đáng thương. Cho cô khó chịu vùng vẫy:
“Thả ra!”
Nhiệm Dương rất thích chọc cô, hắn nói:
“Cầu xin tôi đi, tôi thả!”
Niệm An hừ lạnh một tiếng:
“Nằm mơ đi!”
“Vậy được!”
Hắn dùng cánh môi bạc hôn lên sau gáy của cô. Sau đó, hắn thổi làn hơi nóng vào man tai của cô. Đầu lưỡi di chuyển từ man tai mơn trớn xuống sau gáy bỗng chốc khiến cả người cô như bị kiến cắn. Nặng hơn nữa là giống như bị lửa nóng làm bỏng rát.
Biết rằng càng vùng vẫy, càng làm cho người đàn ông trở nên phấn kích. Cho nên Niệm An chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cô bắt đầu đứng yên như pho tượng. Cho dù hắn có quá đáng hơn nữa, cô vẫn đứng im như bị ai đó điểm huyệt. Mà hành động này của cô khiến Nhiệm Dương tức giận buông tay mắng chửi:
“Buồn chán!”
Hắn đi đến sopha chéo chân ngồi xuống. Đôi mắt phượng khẽ chớp, môi nhếch lên lộ ra ý cười. Hắn chìa tay ra trước mặt cô.
Niệm An không hiểu người đàn ông muốn gì. Cô thẳng thắn hỏi:
“Chuyện gì?”
“Quà của tôi đâu?”
Thấy cô vẫn đứng yên, hắn nói:
“Tất cả người hầu trong nhà đều có quà. Quản gia cũng có. Mẹ tôi cũng có. Vậy còn tôi?”
“À…”
Cô đi đến sopha ngồi xuống bên cạnh hắn. Tay nhanh lấy rót ly nước uống cho dịu bớt cơn nóng do người đàn ông mặt dày đó gây ra:
“À nhỉ? Sao tôi có thể quên mất trong nhà còn có anh?”
“Ồ! Được lắm!”
Người đàn ông nhanh tay kéo cô ngồi lên đùi mình. Không biết từ lúc hắn đã giữ chặt lấy cô, hai tay xoa nắn bầu ngực căng tròn.
“Vậy tôi sẽ khiến em khắc cốt ghi tâm.”
“Anh?”
Để coi ai chịu thua ai?
Niệm An cứng đầu, cô ngồi yên chịu trận. Bỗng chốc lại giả vờ giống như pho tượng.
Thấy cô không có động tĩnh, hắn càng ra sức nhào nặn hơn. Dùng đầu ngón tay chui luồn nắm lấy hạt châu đỏ vân vê xoe tròn.
Hắn vùi đầu vào cần cổ của cô hôn cô. Từng nơi đi qua đều để lại dấu đỏ thẫm. Giọng nói hắn khàn khàn:
“Tôi xem em chịu đựng đến bao giờ?”
Hắn mút vào da thịt trơn mịn mạnh hơn phát ra âm thanh ái muội:
“Chụt.”
Niệm An nhíu mày, môi cắn chặt nhất quyết không phát ra âm thanh. Bởi vì nếu kêu lên, hắn sẽ không biết dừng. Dường như càng ở gần cô, hắn như bị một lực hút. Hút vào mãnh liệt. Không có đường lui. Cứ càn rỡ không biết chán.
Quá đáng mà!
Niệm An thở dài, cô mất kiên nhẫn:
“Nhiệm gia, đã xong chưa?”
Lần này hắn cũng không chịu thua. Hắn vùi đầu vào cần cổ lần nữa vừa hôn vừa cắn nhẹ trêu ghẹo:
“Chụt”
Dấu hôn chi chít để lại.
Âm thanh khẽ khàn lọt vào lỗ tai cô:
“Em nên thành thật với cơ thể của mình hơn. Không phải đã sởn gai ốc hết rồi sao?”
Nếu bất động không được thì hành động. Niệm An miễn cưỡng kêu gào:
“Ưm… A… Á…. ố… Ớ…”
Cô làm không khí sặc mùi ám muội bỗng chốc biến thành âm thanh hỗn tạp khó chịu. Hắn chán ghét đẩy cô ra:
“Chán thật!”
Hắn đẩy cô xuống ghế. Niệm An thoát được khỏi tay của sói. Mừng ra mặt.
Hắn trề môi:
“Em đừng quên hai chúng ta là vợ chồng.”
Niệm An đứng dậy chỉnh lại quần áo. Nghiêm túc nói:
‘Tôi muốn anh ngày mai đưa hai mẹ con Nhiệm Dung đến bữa tiệc.”
Hắn đứng dậy chậm rãi đi về phía cô:
“Đã tính toán xong rồi?”
“Tôi đã nói những gì cần nói. Nhiệm thiếu ngủ ngon!”
Cô lướt ngang qua hắn tiến lại giường. Cúi người ôm cái gói đi về phía sopha. Mà còn chưa đến sopha đã bị người đàn ông kéo lại ôm vào lòng. Niệm An khó chịu. Hay nói đúng hơn nếu hắn còn tiếp tục, e là cô sẽ bị cuốn sâu vào:
“Anh định làm gì nữa?”
Nhiệm Dương không nói nhiều. Hắn đưa tay vào túi quần pijama lấy ra một sợi dây chuyền. Quyện chặt lại ở lòng bàn tay.
Sau đó đem tay đưa đến trước mặt cô. Hắn lại nói nhỏ vài tai Niệm An:
“Cho em một bất ngờ!”
Niệm An mở to mắt, sợi dây chuyền lấp lánh theo động tác tay của hắn như ngôi sao nhỏ đang rơi xuống bầu rời.
Hắn còn đích thân đeo nó lên cổ cô:
“Đây là đãi ngộ của Nhiệm phu nhân!”
Hắn nói xong đẩy cô về hướng sopha:
“Ngủ đi! Đừng tơ tưởng đến tôi nhé! Tôi không thích bước vào mộng cảnh của người khác!”
Niệm An thở dài:
“Tự luyến.”
Cô nằm xuống rất nhanh đã vào giấc ngủ. Mà ở trên giường, Nhiệm Dương trằn trọc mãi không thôi.
Lần đầu tiên hắn đích thân tặng quà cho người khác. Còn tự tay trao nó. Thế mà một câu cảm ơn cô cũng không thèm nói. Hắn lầm bầm mắng chửi:
“Đồ kiệm lời!”