Niệm An vươn tay tắt báo thức.
Cô chống tay ngồi dậy xem người đàn ông ở trên giường có bị đánh thức hay không?
Rất may, Nhiệm Dương vẫn đang ngủ say. Nhưng cô không biết hắn vừa rồi còn dậy trước cả cô. Niệm An nhón chân đi như một kẻ trộm thật sự.
Bây giờ là 3 giờ sáng, cô còn không ngủ lại đi quậy cái gì?
Không phải vì lời cá cược với mẹ chồng hay sao? Chỉ cần cô thành công sẽ được lợi không ích.
Cảm giác đi không an toàn, Niệm An cúi xuống, cuối cùng bò ở dưới đất. Rất nhanh cô đã chui luồn vào trong chăn của Nhiệm Dương. Thành công ngồi trên người hắn.
Cảm giác làm chuyện xấu thật đáng sợ. Cô hồi hộp đến mức không dám thở.
Hai bàn tay nhẹ nhàng cẩn thận cởi nút áo trên người Nhiệm Dương xuống.
Từng cái, từng cái một. Mà trong ánh đèn mờ ảo, cô không thấy rằng chính Nhiệm Dương cũng đang nhíu chân mày căng thẳng. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc cô muốn làm cái gì nên nhẫn nhịn.
Niệm An cởi đến cái nút áo cuối cùng. Bàn tay mịn màng của cô không ngừng run rẩy di chuyển trên lòng ngực to lớn của người đàn ông để kéo trượt chiếc áo ngủ xuống.
Toàn bộ cơ ngực săn chắc lộ ra ở ngay trước mắt Niệm An.
Điều này khiến gương mặt cô gái nhỏ nóng bừng khó chịu. Cô hơi chớm nhẹ người lên hít thở. Lấy lại được hơi thở lại ngồi xuống về vị trí cũ. Mà cảm giác chỗ ngồi của mình không đúng. Có cái gì đó cấn cấn.
Nhiệm Dương nằm ở dưới giường cũng nóng lên không ít. Bàn tay hắn nắm chặt ga giường làm tấm ga phẳng trở nên nhăn nhó.
Cái răng của hắn nghiến vào nhau.
Trong lòng hắn có chút tự hào. Hắn có sắc đẹp quyến rũ đến thế sao?
Ở bên trên, Niệm An nhớ lại con đường báo thù của mình, cô lấy hết can đảm há miệng, nhắm nay bầu ngực săn chắc của người đàn ông mà cúi xuống.
“Chụt”
Âm thanh đó lần nữa lại vọng vào lỗ tai của người đàn ông khiến hắn mở to mắt. Niệm An không để ý còn định làm cho bên còn lại cho đồng đều thì người đàn ông đã nắm lấy cô tay cô. Xoay một vòng ép cô ở dưới thân mình.
Niệm An giật mình kinh hãi:
“Anh?”
Nhiệm Dương hừ lạnh một tiếng mắng chửi cô:
“Nữ nhân háo sắc!
“Tôi không có!”
Hắn đưa tay bóp lấy cổ cô:
“Không phải háo sắc vậy thì làm cái gì?”
Cô khẽ nuốt nước bọt nói:
“Tôi đánh cược với mẹ. Nếu để lại hai dấu hôn trên ngực anh thì sẽ…”
Còn chưa nói hết hắn đã cướp lời.
“Mẹ sẽ gặp hai mẹ con Nhiệm Dung?”
“Ừ!”
“Dám lợi dụng tôi có nghĩ đến hậu quả?”
Cổ bị bóp nghẹt khiến cô nhăn mặt:
“Anh không có nói là không được lợi dụng anh? Hơn nữa, tôi là Nhiệm phu nhân. Làm vậy không có gì quá đáng!”
“Em?”
Niệm An vừa chọc tức hắn để tìm đường thoát thân. Cô không ngừng cựa quậy chân của mình. Mà đang trong tư thế kể trên người dưới, cô làm như vậy chẳng khác nào mời gọi hắn?
Người đàn ông ở trên dùng lực ép chặt cô hơn một chút. Nhưng hắn vẫn cho cô một con đường sống. Âm trầm cất lên:
“Nếu là Nhiệm phu nhân thì em cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình có đúng không?”
“Nghĩa vụ gì?”
“Ưm…”
Hắn cúi người xuống ngậm lấy cánh môi của cô mà mút. Hắn xem cô là kẹo chắc?
Đúng vậy!
Cô chính là cây kẹo ngọt. Không ăn thì thôi. Đã ăn rồi thì lại muốn ăn thêm.
Có phải hắn tham lam không? Hay là do những năm qua không chạm vào nữ nhân?
Mặc kệ nguyên nhân là gì? Một khi đã phá vỡ giới hạn đã không còn đường quay đầu.
Xử nam như hắn là bị cô dụ dỗ:
“Là do em dụ dỗ tôi trước nhé!”
“Tôi?”
Ba chữ “làm gì có” đã nuốt ngược vào trong bởi nụ hôn tham luyến cuồng bạo của hắn. Đã không hôn thì thôi. Môi khi hôn phải làm cho đối phương tê dại mới dừng lại.
Môi Niệm An bị hắn gặm đến mất cảm giác luôn rồi. Cô khó chịu lấy tay vịn vào ngực hắn đẩy ra. Mà càng phản kháng càng khiến hắn không thể kiểm soát. Hắn đưa đầu lưỡi di chuyển vào bên trong khoang miệng của cô mà khuấy đảo. Mút lấy mật ngọt bên trong.
Từng tiếng “chụt” phát ra lại như chất kích từng giác quan cho đến từng tế bào trong cơ thể hai người.
Cảm thấy sắp bị dìm sâu trong lòng hồ nước nóng, Nhiệm Dương thả môi cô ra.
Lúc này bốn mắt nhìn nhau. Chân mày người đàn ông khẽ nhếch lên một cái. Còn Niệm An thì chớp mắt.
Có phải cô cam tâm tình nguyện hay không? Bây giờ có còn quan trọng?
Bàn tay hắn đan xen vào bàn tay của cô. Hai người không ai nói với nhau câu nào mà bàn tay đã siết chặt lại.
Lần này Nhiệm Dương dịu dàng hôn lên má của cô. Giọng của hắn khàn đặc lắm rồi, yết hầu dao động lên xuống.
Không những hắn mà chính Niệm An cũng bị người đàn ông này hấp dẫn.
Có gọi là tham lam cũng được. Đẹp trai như vậy để cho người khác quả thật lãng phí.
Cô dứt khoát đẩy hắn dậy. Nhất thời bất ngờ nên hắn dường như mất thế ngã qua một bên. Lần này hai người hoán đổi vị trí.
Cô đứng dậy, tháo dây buộc tóc của mình, làn tóc mang theo hương thơm bung xoã phảng phất vào cánh mũi của Nhiệm Dương. Cô có chút yếu giọng:
“Nhiệm thiếu gia, chúng ta đều là người trưởng thành có đúng không?”
Người đàn ông ngồi ngay ngắn ở trên giường. Hắn có chút thất vọng nên buông một tiếng:
“Ừ…”
“Vậy thì chuyện này là bình thường có đúng không?”
Dứt lời toàn bộ áo ngủ của Niệm An rơi xuống đất lộ ra thân thể kiều diễm…
Cô xoay người lại:
“Nhiệm Dương, cứ cho là tôi lợi dụng anh đi!”