Rate this post

Chúc Nghi: “…”

Kể từ lúc chia tay với bạn trai cũ, cậu chưa bao giờ dẫn trai lạ khác qua đêm nhà mình cả, u hu hu hu, ngại quá…

Nhưng cậu ngại chưa được bao lâu thì Phi Quân đã vùi mình trong phòng studio để dựng clip nấu ăn của cậu rồi. Chúc Nghi ở ngoài phòng khách chơi búp bê khớp cầu đến nỗi quên cả trời đất.

Lúc Phi Quân dựng xong clip, định xuống bếp lấy nước uống thì phát hiện Chúc Nghi đang làm ổ ngủ khò khò trên sô pha, xung quanh đồ chơi rải rác lung tung. Nghịch như một đứa trẻ.

Phi Quân chôn chân tại chỗ, ngắm nhìn cậu không hề rời mắt. Mặt mày cậu thanh tú, hàng mi cong vút, lại thêm da trắng môi hồng khiến Chúc Nghi đẹp tựa như một thiên thần.

Không phải thiên thần, là một cậu bé xinh đẹp được thiên thần hôn môi, ban cho một giọng hát ngọt ngào đặc biệt không nhầm lẫn với người khác.

Phi Quân cảm giác cơ thể mình run lên, tay chân đột nhiên mất sức, hơi nóng kỳ lạ nào đó đang tập trung phía ngực trái của anh, khiến cho tiếng tim đập càng lúc đang lớn.

Chúc Nghi mặc áo khá ngắn, nên lúc ngủ áo đã bị kéo lên để lộ phần bụng trắng nõn cùng eo thon. Bên eo phải cậu có xăm hình hoa hồng với vài sợi dây gai uốn lượn. Màu đỏ của hoa càng tô điểm cho làn da vốn đã trắng nay lại càng trắng hơn.

Phi Quân muốn vươn tay, muốn chạm vào, vuốt ve đóa hoa hồng đỏ rực đó, nhưng rồi anh không dám mạo phạm bông hoa xinh đẹp ấy. Phi Quân bèn thu dọn đồ cạu vứt lung tung xuống đất. Sau đó anh lại ngẩn người, không biết nên đánh thức cậu dậy hay là bế cậu vào phòng nữa.

Sau cùng anh chọn cách đánh thức cậu dậy. Nếu cậu không chịu dậy thì anh mới bế cậu vào phòng.

“Nghi, đừng ngủ ở đây, sẽ bị đau cổ.”

Phi Quân nói nhỏ như muỗi kêu, nào có tác dụng đánh thức người đâu.

“Chúc Nghi…” Phi Quân tiến lại gần, khẽ gọi tên cậu.

Chúc Nghi bị ai đó gọi khẽ mãi mà phiền. Cậu nhíu mày, hơn ưỡn lưng như mèo, sau đó mới dần mở mắt ra.

Ập vào tầm mắt là gương mặt đẹp trai xa lạ, cậu giật mình một cái. Chúc Nghi dần nhận ra người trước mặt là Phi Quân mới không la lên.

“Anh làm việc xong rồi sao?”

“Ừm. Xong rồi. Đã up clip lên rồi.”

Chúc Nghi gật đầu: “Còn mưa không?”

“Còn. To lắm.”

“Vậy anh ngủ lại đi. Ngày mai đi làm chung với tôi luôn.” Chúc Nghi ngồi dậy, theo thói quen lại dụi mắt.

Phi Quân vươn tay cản lại, ngón tay anh xoa nhẹ trên hàng mi của cậu: “Đừng dụi, không tốt cho mắt.”

“Ò. Tại tôi quen rồi.” Nó là thói quen thật, bởi vì chưa có ai quan tâm cậu và nói cho cậu biết không nên làm như vậy. Kể cả gã bạn trai cũ của cậu cũng chưa từng để ý cậu có thói quen xấu nào.

Đó là sự khác biệt giữa trai thẳng và Bisexual sao? Trai thẳng vì phải học cách quan tâm bạn gái nên nhạy cảm hơn? Cậu cũng không biết nữa.

Chúc Nghi phát hiện ra đối phương qua đêm nhà cậu sẽ không có quần áo để thay. Cậu chợt nhớ ra mình có vài món đồ phù hợp với Phi Quân nên vội chạy đi tìm kiếm.

Một lúc sau, trước mặt Phi Quân là một bộ đồ ngủ hình gấu trúc, một chiếc áo sơ mi ngắn tay sọc caro màu xanh biển cùng quần tây màu chàm. Bất giác anh cảm thấy vui vì cậu chuẩn bị sẵn quần áo cho mình, nhưng sau đó chính lời giải thích của Chúc Nghi đã đánh bay giấc mộng ảo tưởng của Phi Quân.

“Cái này tôi định làm quà cho gã người yêu cũ, ai dè chưa kịp tặng đã chia tay rồi. Trông có vẻ là cùng số đo với anh. Anh thử xem!”

“Anh an tâm… tôi chưa tặng cho gã đó, cho nên vẫn tính là đồ của riêng tôi. Ờm… nếu anh mặc vừa có thể giữ luôn, không cần trả lại cho tôi đâu.”

Phi Quân mím chặt môi, cảm giác hơi hụt hẫng một chút. Phi Quân cụp mắt, thầm nghĩ thật may mắn khi gã kia không biết trân trọng cậu, để anh có cơ hội này.

Phi Quân cầm đồ ngủ vào phòng tắm.

Chúc Nghi lại có thêm mối lo mới, đêm nay Phi Quân ngủ ở đâu?

Cậu định để anh ta ngủ trong phòng studio, nhưng lại không có nệm mới giường mới gối mới cho anh. Kể từ sau khi chia tay người yêu, Chúc Nghi xác định nhà mình sẽ không có khách ở lại nên cậu không mua nệm và chăn, gối để dư, càng không có phòng dành cho khách.

Phi Quân nghe vậy lập tức chớp lấy thời cơ: “Không sao, tôi ngủ ở sofa được.”

“Không được! Ngủ sofa rồi lỡ ngày mai anh đau lưng, đau tay rồi sao?” Chúc Nghi đấu tranh tâm lý hồi lâu mới nói: “Không thì… anh ngủ chung phòng với tôi đi.”

Phi Quân hài lòng vì bé con đã lọt bẫy, lập tức chớp lấy thời cơ, gật đầu: “Được.”

Chúc Nghi: “…” Sao đồng ý nhanh thế? Ngủ cùng với gay đó, không lấn cấn tí nào à? Trai thẳng nào cũng thẳng thắn vậy sao?

Thế là Phi Quân ngủ chung phòng, chung giường với cậu. Phi Quân vẫn còn chút liêm sỉ, ngỏ ý muốn ngủ ở dưới sàn. Chúc Nghi đắn đo trước sau rồi vỗ chỗ nằm bên cạnh: “Không cần đâu, anh lên đây ngủ đi.”

Phi Quân vui như mở cờ trong bụng, liền leo lên giường nằm cạnh cậu. Ban đầu Chúc Nghi còn cho rằng có người lạ bên cạnh sẽ không ngủ được, thế mà không bao lâu cậu đã thả hồn gặp Chu Công rồi.

Trái lại người không ngủ được lại là Phi Quân. Anh thấy cậu đã ngủ rồi bèn nghiêng người qua, quang minh chính đại nhìn người đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh. Phi Quân tựa như chú chuột nhỏ lén lút đến hũ gạo, vươn bàn tay nhỏ xíu của mình ra để trộm lấy hạt gạo nhỏ trắng ngần về làm của riêng.

Ngón tay Phi Quân nhẹ nhàng nâng niu lọn tóc trên trán cậu. Bất chợt Chúc Nghi xoay người lại, Phi Quân giật mình nằm bất động.

May mắn Chúc Nghi không có mở mắt ra, đơn giản là xoay người mà thôi, nhưng chẳng được bao lâu cậu lại đổi hướng xoay mặt về phía anh.

Mùi sữa tắm thoang thoảng quanh đầu mũi khiến cho Phi Quân cảm giác mình đã say như uống mấy chung rượu rồi. Phi Quân đánh bạo lại gần hơn, còn nằm cao hơn đầu cậu, cố tình tạo cảm giác như cậu đang vùi mặt vào ngực anh vậy.

“Hoa hồng của anh, ngủ ngon.” Phi Quân khẽ thì thầm.