Đám cưới thế kỷ của Lân Tuấn sẽ được tổ chức tại du thuyền hạng sang đắt đỏ nhất thành phố. Ngay lập tức, báo chí như những con đĩa đeo bám dưới chân người khác, liên tục lên bài ngợi ca, ganh tỵ rồi soi số tiền Lân Tuấn chi trả cho đám cưới này tổng thiệt hại là bao nhiêu.
Mà quan trọng nhất là họ muốn hóng xem Lân Tuấn sẽ mời ai tham dự đám cưới.
Cạnh những bài báo seeding ca ngợi thì còn có những bài viết do đối thủ cố tình bôi xấu hắn. Trong đó chẳng biết là ai đã cố tình mua bài nhắc lại chuyện tình cảm ở quá khứ.
Có tin đồn nói rằng người yêu cũ của hắn là người đồng tính. Nhưng gia đình Lân Tuấn không chấp nhận điều đó, họ muốn có cháu đích tôn, có người nối dõi nên đã ép buộc Lân Tuấn phải cưới vợ sinh con. Sau khi có con rồi thì Lân Tuấn muốn cặp kè đồng giới hay gì đó đều được.
Dĩ nhiên cuộc tình đó đi đến hồi kết.
Còn có tin đồn người yêu cũ của hắn làm trong giới giải trí. Sau khi chia tay với hắn, Lân Tuấn đã vung một số tiền lớn để ngầm đóng băng hoạt động đối phương.
Mục đích là sợ người yêu cũ bép xép, kể chuyện của bọn họ cho người khác nghe. Cho nên Lân Tuấn mới đi trước một bước, hạ thấp uy tín của đối phương với đối tác làm ăn trước.
Nhìn tình hình hiện tại của Chúc Nghi, e rằng điều đó là sự thật. Nhưng tiếc rằng ngoại trừ Chúc Nghi thì không một ai biết được bí mật này.
Cậu không có bạn thân trong giới giải trí, càng không có các mối quan hệ thân thiết để nhờ vả, giúp đỡ. Có thể nói, sự nghiệp của cậu so với người khác thì tệ hại vô cùng, nhưng với cậu thì đây đã tốt lắm rồi.
Toàn bộ là do cậu tự thân cố gắng.
MV parody Barbie đã được công chiếu. Số view lẹt đẹt chưa lên nổi 500 nghìn, bù lại dưới phần bình luận có rất nhiều người hú hét vì Chúc Nghi giả làm Barbie quá xinh. Họ muốn xem ảnh cậu giả nữ nhiều hơn nữa. Ngay lập tức, trên trang cá nhân của Chúc Nghi tung ra bộ ảnh chụp Barbie. Vốn dĩ sẽ không có bộ ảnh này đâu, nhưng Phi Quân nằng nặc đòi chụp cho cậu. Bởi vì hắn biết sau khi MV ra mắt, sẽ có rất nhiều fan muốn ngắm nhìn cậu trong hình tượng mới. Bộ ảnh này coi như là phát phúc lợi cho fan đi. Chúc Nghi bị Phi Quân tẩy não thành công, đồng ý chụp hình.
Lúc Lân Tuấn vừa quay xong một cảnh thì vào phòng nghỉ ngơi, hắn lên mạng xem thử có bài báo mới nào về hắn hay không. Nào ngờ trên newfeed xuất hiện bài viết với tiêu đề “Chúc Nghi bất ngờ thay đổi hình tượng, có lẽ tin đồn phẩu thuật chuyển giới là sự thật?”
Bên dưới bài viết kèm theo bộ ảnh giả nữ của Chúc Nghi.
Lân Tuấn nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp cận, khoe trọn gương mặt thanh tú, đôi mắt hạnh nhân to của cậu, thoáng chốc hắn lơ đễnh một chút. Trong ký ức, thuở hắn còn yêu đương qua lại với Chúc Nghi, hắn đã từng nói gương mặt của cậu rất đẹp, nếu giả nữ có lẽ không ai nhận ra giới tính thực sự của cậu đâu.
Quả nhiên đúng như những gì hắn nghĩ.
Nhưng khi đó Chúc Nghi khẳng định mình sẽ không giả nữ, sẽ không làm bất cứ hành động của nữ. Nhưng bây giờ thì sao, bộ ảnh này khác gì một cái tát đau điếng quá khứ từng tuyên bố hùng hồn của Chúc Nghi.
Lân Tuấn cười mỉa mai.
Trong khi đó, Chúc Nghi đọc xong một tin nhắn của một nhà báo muốn mời cậu phỏng vấn vài ba câu thì bực bội ném điện thoại sang một bên.
Chúc Nghi buồn bực dụi mặt vào gối. Đám nhà báo chẳng khác gì lũ kền kền cả, cứ thấy chỗ nào có mồi béo bở là rỉa mãi không tha. Cậu còn đang nghi ngờ đây liệu có phải là chiêu trò của tình cũ hay không. Nhưng ngẫm nghĩ lại, tình cũ sắp có một đám cưới thế kỷ, để ý đến một kẻ cóc ké chìm nghỉm dưới đáy xã hội như cậu làm chi.
…
Ngày hôm sau, Chúc Nghi có buổi biểu diễn ở quán nước ngoài trời Among vào lúc tám giờ ba mươi phút tối. Sáu giờ chiều, Phi Quân đã bấm chuông cửa rồi. Lúc nhìn thấy Chúc Nghi nhăn mày, hắn nhạy bén nhận ra cậu có chuyện không vui.
“Sao vậy? Có người chọc em giận rồi?”
“Không… chậc, là mấy tên báo lều, báo lá cải đó, cứ nhắn tin đòi phỏng vấn, hỏi tôi có phải chuyển giới không? Chuyển ông nội bọn nó ý!”
Đây là lần đầu tiên anh nghe cậu nói tục. Nghĩa là cậu bùng nổ lắm rồi. Phi Quân cụp mi mắt, rút điện thoại ra: “Tôi có quen vài người làm trong giới báo chí, để tôi nhờ họ một phen, ngăn cản đám lều báo này.”
Chúc Nghi vội vã cản: “Không cần đâu! Như thế phiền người ta, phiền anh lắm. Tôi rất ngại làm phiền người khác…”
Chúc Nghi xoắn xuýt: “Thực ra tôi hay bị vậy lắm, lơ một thời gian là được hà. Ban nãy tôi hơi bùng nổ cảm xúc chút thôi.”
Thấy Chúc Nghi xoắn xuýt như vậy, Phi Quân đành buông điện thoại để cậu vui. Nhưng cậu đâu biết anh đã nhắn tin cho Phi Long xử lý chuyện này rồi.
Ban đầu Phi Long nghi ngờ, tự nhiên anh hai lại kêu mình xử lý chuyện của một nghệ sĩ xa lạ. Nhưng đến khi nhìn thấy tin nhắn của Phi Quân rằng đây là cơ hội để cho em trai lấy công chuộc tội, Phi Long lập tức quăng cái nghi ngờ của mình ra sau đầu.
Chúc Nghi thay quần áo, trang điểm, làm tóc rồi mới đến nơi biểu diễn. Nhìn thấy Chúc Nghi đeo lens mãi không xong, bực bội không thèm đeo nữa mà phì cười một tiếng. Mắt đã to rồi còn tập tành đeo lens chi nữa không biết. Mà chẳng có lần nào đeo thành công cả.
Chúc Nghi bị cameraman của mình cười chọc quê, giận dỗi trừng mắt một chút.
Bảy giờ bốn mươi lăm phút, Chúc Nghi với Phi Quân đến chỗ biểu diễn. Phi Quân lấy từ trong cốp xe ra một hộp kimbap để cậu ăn dặm, đề phòng đang biểu diễn giữa chừng thì đói hạ đường huyết. Chúc Nghi nghĩ rằng có lẽ những trợ lý khác của nghệ sĩ cũng chu đáo như thế này nên hoàn toàn không nghi ngờ hành động của Phi Quân.
Giọng của Chúc Nghi hợp với những bản ballad nhẹ nhàng. Khi cậu vừa xuất hiện bên dưới có nhiều người hò reo làm Chúc Nghi giật mình một cái. Phi Quân buồn cười, ban nãy anh đã phát hiện ra ý muốn về nhà trong mắt của cậu rồi.
Phi Quân vẫn tiếp tục công việc quen thuộc của mình là ghi lại toàn bộ quá trình phiêu theo nhạc của Chúc Nghi. Khán giả dường như rất thích chất giọng ngọt ngào của cậu nên yêu cầu cậu hát thêm. Nhưng cậu ký hợp đồng với chủ quán là hát năm bài, nếu hát thêm thì phải tính thêm khoản này. Đây là điều bắt buộc khi mời một ca sĩ nào đó về phục vụ.
Chúc Nghi thấy chủ quán ra dấu hiệu ba bài, nghĩa là cậu hát thêm và sẽ tính thêm chi phí cho ba bài này nữa. Chúc Nghi đồng ý.
Thế nhưng, khi cậu đến thanh toán hợp đồng thì chỉ nhận trỏn vẹn 20 triệu mà thôi. Chúc Nghi nhíu mày: “Còn tiền của ba bài phát sinh đâu?”
Chủ quán tỏ ra ngạc nhiên: “Ơ, ba bài đó là do cậu hát thêm phục vụ khán giả mà? Cái này đâu có trong hợp đồng, làm sao thanh toán thêm được?”
Phi Quân định nói lại nhưng Chúc Nghi cản lại. Cậu nói lời cảm ơn qua quýt rồi rời đi. Chủ quán đon đả đi theo tiễn cậu ra bãi giữ xe, còn nói lần sau sẽ gọi cậu đến hát. Chúc Nghi bĩu môi trong lòng, ai mà thèm tới hát nữa.
Phi Quân lạnh lùng đi một mạch ra xe, giận dỗi leo lên xe đóng cửa thật mạnh. Chúc Nghi thấy anh giận dỗi tự nhiên chột dạ, như thể mình vừa làm sai cái gì đó.
“Sao ban nãy không cho tôi nói?” Phi Quân thấy cậu mím môi, bao nhiêu uất ức trào lên cuống họng rồi phát thành tiếng.
“Cãi nhau tốn thời gian mà không giải quyết được gì đâu. Xui xẻo hơn là có khi bị quay lén up lên mạng điều hướng dư luận nữa. Cho nên thây kệ đi. Cho quán này vào danh sách đen, lần sau tôi không nhận lời hát nữa.” Chúc Nghi trả lời.
Thấy Phi Quân chưa nguôi giận, Chúc Nghi đành xuống nước: “Với lại tôi hay bị như vầy lắm, quen rồi.”
Ngón tay Chúc Nghi chọt nhẹ cánh tay hắn. Cậu nói thật khẽ: “Thôi mà, đừng giận nữa. Hm… tối nay chúng ta đi ăn rồi về được không?”
Làm sao mà giận dai được. Phi Quân nhìn đầu ngón tay trắng hồng đang dí nhẹ vào da mình, lòng anh ngứa ngáy muốn nắm lấy ngón tay đó hôn một cái. Nhưng tiếc rằng anh phải ém ham muốn này xuống đáy lòng.
Ngón tay của anh miết nhẹ vô lăng. Phi Quân đáp lời: “Là do tôi không lo chu toàn cho nghệ sĩ của mình. Bữa ăn này tôi mời nghệ sĩ nhà mình để tạ lỗi nhé?”
“Anh có lỗi gì đâu?” Chúc Nghi ngạc nhiên hỏi.
Phi Quân trả lời: “Sau này chuyện nhận show diễn để tôi làm cho. Tôi cũng có kinh nghiệm trong chuyện deal hợp đồng. Chắc chắn sẽ không để cho nghệ sĩ của mình oan ức như tối hôm nay đâu.”
“Cái này…”
“Không được từ chối. Nếu không… tôi nghỉ việc.”
Chúc Nghi há hốc mồm, làm gì có nhân viên nào đe dọa nghỉ việc với sếp mình như Phi Quân đâu.
“Được rồi… để ngay mai tôi chèn số điện thoại của anh vào contact trên trang cá nhân của tôi.”
Nhận được câu trả lời như ý muốn, Phi Quân mới xoay vô lăng, xe từ từ lăn bánh rời khỏi bãi giữ xe.
Phi Quân hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.”
“Ăn đồ lề đường không? Tôi có biết một chỗ bán bún riêu ngon lắm.” Phi Quân khẽ cười. Anh hài lòng với kiểu nói chuyện như người yêu của Chúc Nghi lắm.
“Ăn!”
Sau khi ăn xong, Phi Quân chở Chúc Nghi trở về ổ nhỏ của cậu rồi xoay vô lăng rời đi.
Chúc Nghi tắm rửa, skincare rồi lên giường chuẩn bị đánh một giấc thì điện thoại đổ chuông. Người gọi là Phi Quân.
Chúc Nghi lập tức nhấc máy: “Sao vậy?”
“Nghi à… tôi…” Giọng nói đầu dây bên kia bối rối, xen lẫn hoang mang.