“Nè, ăn xong chúng ta đi chùa đi.”
Phi Quân ngoái đầu lại, trong mắt tràn ngập kinh ngạc: “Đi chùa?”
“Đúng thế, giải hạn cho anh. Chứ anh xui lắm rồi đó.”
Có xui mấy đâu, chuyện nhà cháy thì có chủ chung cư lo rồi. Chưa kể đây còn là cơ hội tốt để anh được “chung nhà” với cậu nữa.
Phi Quân khẽ cười: “Được.”
Ăn xong, tắm rửa sạch sẽ, sau đó cả hai đến chợ mua trái cây và hoa. Phi Quân thắc mắc, ở chùa cũng bán trái cây và hoa mà nhưng Chúc Nghi cho biết dưới chùa đa phần là trái cây đã hư thối. Trông bề ngoài đẹp đẽ như thế thôi nhưng bên trong đã hư từ thuở nào rồi. Dâng trái cây lên cúng thần linh không nên cúng đồ hư. Hơn nữa, việc mang trái cây hoa từ nơi xa xôi đến cũng xem như là tỏ lòng thành kính với thần linh.
Phi Quân cảm thấy rất hợp lý nên nghe theo.
Lần này hai người bọn họ đi xe máy. Và lần này cũng như lần trước, Phi Quân vít ga với tốc độ cao làm Chúc Nghi xây xẩm mặt mày, không thể không quở trách một phen. Còn anh được mỹ nhân ôm eo, ngực dán chặt lên lưng nên dù có bị quở trách cũng ngoác mồm mà cười.
Bây giờ không phải là ngày rằm nên người viếng chùa không đông lắm. Chúc Nghi cũng không trang điểm gì cả, để mặt mộc như thế đi tới đi lui, có rất nhiều người lén lút nhìn cậu. Có vẻ họ tò mò, một người đẹp như thế chắc có lẽ là nghệ sĩ trong giới giải trí rồi.
Chúc Nghi bị nhìn nhiều cũng hơi e ngại một chút. Phi Quân khéo léo chắn ánh mắt săm soi của bọn họ lại. Trông thấy sắc mặt không được thân thiện của anh, những người tò mò đó đành phải nhìn sang hướng khác.
Phi Quân theo chân của Chúc Nghi vái lạy khắp nơi. Sau đó, Chúc Nghi còn kéo anh vào xin keo. Thực ra anh cũng hay bị mẹ dẫn đi chùa chung nên biết cách xin keo như thế nào. Chẳng biết Phi Quân cầu xin cái gì nhưng một lá keo sấp, một lá keo ngửa chứng tỏ anh đã xin keo thành công. Sau đó, Phi Quân chạy sang chỗ xin xăm.
Chúc Nghi ngưỡng cổ lên, nhìn tờ xăm của anh, đọc lầm bầm: “Quẻ số 16, thượng thượng, mọi việc phải bình tĩnh, chậm rãi ắt sẽ toại thành.”
Chúc Nghi vỗ vai Phi Quân rồi bật ngón cái.
Phi Quân mỉm cười, đọc lại lời trong lá xăm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau khi vái lạy thần linh xong, Chúc Nghi dẫn anh vào quán chay. Trong chùa có một quán bán chả giò chay rất ngon, anh nhất định phải thử. Phi Quân giành nhiệm vụ xếp hàng mua. Chúc Nghi nhìn thấy phía bên kia là cảnh hồ sen rất đẹp nên đứng dậy, sang bên đó chụp một tấm hình.
Chúc Nghi vừa mới chụp được một tấm thì có một nhóm người từ trong cái đình gần đó đi ra. Vì trời nắng quá nên cậu không nhìn rõ họ là ai, đành quay người đi về chỗ ngồi. Nhưng không ngờ có một người lại đuổi theo cậu.
“Chúc Nghi!”
Chúc Nghi giật mình quay đầu lại nhìn. Người gọi tên cậu là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen, mang khẩu trang đen, mắt kính đen, áo phông trắng phối với quần rách gối và giày thể thao. Chúc Nghi nheo mắt, hỏi với giọng điệu không chắc chắn lắm: “Lân Tuấn?”
Quả nhiên, người đàn ông này chính là tình cũ của cậu, Lân Tuấn.
Lân Tuấn hỏi: “Sao em ở đây? Em biết lịch trình của tôi từ lúc nào?”
Chúc Nghi nghệt mặt ra: “Gì vậy ông nội? Tôi chỉ đến chùa viếng Bà thôi, lịch trình gì của anh tôi biết làm gì?”
Lúc hai người còn quen nhau, Chúc Nghi và Lân Tuấn cũng hay tới chùa này cúng bái. Cho nên khi gặp cậu ở nơi này, Lân Tuấn không tin đây chỉ là trùng hợp. Hắn nhếch môi cười: “Em lại quên lời tôi nói rồi à? Sau khi chia tay, em không được phép xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”
Chúc Nghi trả lời: “Tôi đồng ý điều đó với anh. Nhưng anh cũng nhìn lại đi, chùa là nơi để bá tánh vào cúng viếng, cũng không phải là chỗ của anh đã bỏ tiền xây ra. Oke?”
“Khi nào đây là chùa của anh xây nên thì tôi mới là người sai. Anh không có quyền gì cấm tôi không được tới đây. Còn anh không chịu, có thể gửi đơn kiện tôi.”
“Em…”
Chúc Nghi cắt lời: “Thế bây giờ tôi lượn đi cho anh vừa lòng. Mắc công có người chụp được, chẳng biết anh dùng chiêu trò gì để đóng băng hoạt động của tôi nữa.”
Chúc Nghi không đợi Lân Tuấn trả lời đã bỏ đi một nước.
Lân Tuấn bất đắc dĩ nhìn theo. Hắn không hề muốn nói những lời đay nghiến như ban nãy, nhưng không hiểu sao lại thốt ra những lời chọc cho Chúc Nghi xù gai nhím lên.
Chúc Nghi trở lại chỗ ngồi, Phi Quân đã ngồi ở đó chờ sẵn từ lúc nào không biết. Phi Quân hỏi: “Vừa đi đâu vậy?”
“Ra ngoài đó chụp một tấm hình.” Chúc Nghi chỉ hồ sen.
“Ừm, ăn xong có muốn chụp hình tiếp không?”
Chúc Nghi lắc đầu: “Không. Một tấm đủ rồi.”
Chúc Nghi lấy chả giò cuốn với rau rồi đưa cho Phi Quân: “Nè, anh ăn thử đi, ngon lắm đó. Chấm với nước sốt nữa nha.”
Phi Quân mỉm cười. Đúng lúc này, anh nhìn thấy một nhóm người đi ra khỏi chùa. Lẫn trong đám người đó có một người đàn ông đeo khẩu trang đen. Anh nhận ra người đó chính là Lân Tuấn.
Hay nói đúng hơn, cuộc đối thoại của Chúc Nghi và Lân Tuấn đã bị Phi Quân nghe thấy hết.
Thì ra tình cũ của Chúc Nghi lại chính là người đàn ông này,
Phi Quân nhớ tới ban nãy mình đứng trước mặt của Bà, chấp tay cầu khấn mối tình anh đơn phương sẽ được đơm hoa kết trái. Quẻ keo thành công, và giờ anh vô tình biết được tình cũ của Chúc Nghi là ai.
Phi Quân ngẩng đầu lên nhìn tượng Phật Quan Âm ở đằng xa. Dáng vẻ của Bà hiền từ, ánh mắt như đang cười với anh.
Phi Quân cúi đầu, nhoẻn miệng cười.
Sau khi ăn xong, Chúc Nghi tới trung tâm thương mại để mua ít đồ. Còn Phi Quân thì phải về chỗ ở cũ làm việc với cảnh sát và chủ chung cư. Lúc Phi Quân về nhà thì thấy Chúc Nghi đang dọn dẹp phòng khách lại, rồi kê giường, tủ quần áo, kệ sách trong phòng. Chúc Nghi nhìn Phi Quân còn ngơ ngác thì cười khẽ một tiếng.
“Đừng nghệch mặt ra như thế chứ. Từ giờ anh ở chỗ tôi đi. Chỗ tôi an ninh tốt, an toàn nữa, hơn nữa nếu tôi có giở chứng muốn quay gì đó anh cũng hỗ trợ tôi nhanh hơn.”
“Nhưng…” Thực sự anh không ngờ tới Chúc Nghi sẽ nhiệt tình như thế. Làm anh vui như được nghỉ lễ liên tục bảy ngày.
“Nhưng mà không có cho anh ở miễn phí đâu. Mỗi tháng anh phải đóng tiền nhà cho tôi đấy.” Chúc Nghi cười khúc khích.
“Không thành vấn đề.” Anh còn không biết phải dùng cách nào để nộp thẻ ATM của mình lên cho cậu nữa kìa.
Nhưng ở phòng riêng rồi, anh không còn cơ hội nào được ngủ chung với cậu. Phi Quân có chút buồn rầu trong lòng.
Ôm mỹ nhân chưa được bao nhiêu ngày mà nay phải cách xa nữa rồi.
Trên mạng, mấy bài báo tung hô đám cưới thế kỷ của Lân Tuấn và ca sĩ Kara sắp diễn ra và háo hức mong chờ những khoảnh khắc đáng nhớ của đôi tình nhân trẻ. Nhiều tới mức Chúc Nghi overlinhtinh Lân Tuấn có ý gì? Chẳng lẽ là dằn mặt cậu đừng mơ tưởng hắn ta nữa ư. Chúc Nghi cười khẩy, bây giờ có cho không cậu cũng không thèm.
Cậu đã ngu ngốc một lần là đủ rồi.
Ở trang cá nhân của cậu, có fan bày tỏ nỗi lòng mong chờ cậu ra MV mới. Mặc dù có MV Barbie trước đó có sự góp giọng, góp mặt của cậu rồi nhưng vẫn không thỏa mãn được. Chúc Nghi đọc tin nhắn xong thở dài trong lòng, tiền quay MV không rẻ, lại phải tìm nhạc sĩ viết bài hát nữa. Tính ra đâu đó cũng phải gần 1 tỷ cho MV đầu tư chỉn chu.
Mà 1 tỷ thì cậu kiếm ở đâu bây giờ. Dạo này có nhiều thứ phải chi nên tiền lãi của ngân hàng không đủ để xài. Cậu không dám rút tiền trong sổ tiết kiệm ra để dùng. Vì một khi rút ra thì tiền lãi mỗi tháng sẽ thay đổi.
Chúc Nghi ngoài những công việc lặt vặt như hiện tại thì phần lớn sống bằng tiền lãi ngân hàng. Chứ một người bị người ta âm thầm đóng băng hoạt động làm gì có nhiều tiền để chi đủ thứ như vậy.
Phi Quân vừa chỉnh sửa vlog xong, vừa up lên kênh của cậu xong thì đi ra đã thấy chủ nhân căn nhà này mặt mày ủ dột ôm con búp bê khớp cầu co ro trên sô pha rồi.