Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa

Rate this post

Dù bánh hoa quế có ngọt thế nào, Mộc Cảnh Tự cũng không thể để Kha Hồng Tuyết nếm lại lần nữa.

Ngay khi Kha thiếu gia vừa dứt lời, Mộ Cảnh Tự đã mở cửa, dịch chuyển bức tượng băng dưới hành lang tới đối diện cửa ra vào, rồi mang theo dấu răng mờ trên dái tai, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống Kha Hồng Tuyết, lạnh lùng hỏi: ” Vụng trộm trước mặt y à?”

Cảnh tượng này cũng rất thú vị.

Dưới mái hiên là đèn lồng đỏ mới treo cho năm mới, trong sân còn tuyết chưa tan, tượng băng sống động như thật, là hình ảnh của tam điện hạ lúc mười bảy, mười tám tuổi đầy khí phách; bên cửa đứng một thanh niên áo trắng lạnh lùng kiêu ngạo, lông mày và đuôi mắt hơi hạ xuống, lộ ra vài phần châm chọc, chính là Mộc Cảnh Tự năm hai mươi ba tuổi.

Kha Hồng Tuyết còn chưa chỉnh đốn lại tư thế, nghiêng ngả dựa trên chiếc ghế nhỏ, thấy điện hạ ở hai thời kỳ khác nhau đứng trước mặt, lạnh lùng hỏi một câu, trong khoảnh khắc đó rất muốn gật đầu.

Ừ, vụng trộm trước mặt y.

Nhưng có lẽ là do gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt, hoặc có thể là tiếng pháo nổ liên tiếp trong thành Ngu Kinh quá ồn ào, Kha Hồng Tuyết kéo lại chút lý trí mong manh của mình, không để dục vọng lấn át.

Hắn khẽ cười, chân trần bước xuống khỏi ghế, bộ quần áo mới màu đỏ rực chạm đất, khi bước đi thỉnh thoảng che phủ mu bàn chân trắng như tuyết.

Kha Hồng Tuyết bước đến trước cửa, lo sợ gió lạnh thổi trúng người học huynh vốn đã yếu ớt, cười định đưa tay đóng cửa: “Sao có thể? Ta chỉ đùa thôi mà.”

Mộc Cảnh Tự liếc xéo hắn một cái, cũng không biết có tin lời ma quỷ của hắn hay không, quay người định bước ra ngoài, Kha Hồng Tuyết vội chặn lại, bước nhanh tới chắn trước mặt, quay lưng về phía cửa, làm ra vẻ đáng thương: “Học huynh, ta biết sai rồi.”

Nhận lỗi nhanh hơn ai hết, nhưng chưa bao giờ thấy hắn thay đổi.

Mộc Cảnh Tự mím môi, đôi mắt vốn đã lạnh lùng nay lại thêm phần băng giá, như thể thực sự bị những lời không chính đáng và trêu chọc của hắn làm cho tức giận.

Trái tim Kha Hồng Tuyết như rơi xuống, thầm nghĩ hỏng rồi, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ đáng thương hết mức, nũng nịu: “Học huynh, ta lạnh.”

Mộc Cảnh Tự cúi đầu, trông thấy mu bàn chân trắng như tuyết của Kha Hồng Tuyết lộ ra bên ngoài.

“Học huynh – – “Hắn lại kéo giọng gọi một tiếng.

Mộc Cảnh Tự cắn răng, tức giận nói: “Vakf nhà.”

“Huynh đi cùng ta không “Kha Hồng Tuyết không buông tha,” Hôm nay phải đón giao thừa.”

Thực ra Mộc Cảnh Tự rất muốn đánh hắn, ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn, nhưng Kha Hồng Tuyết dường như không thấy băng giá trong mắt y, nhẹ nhàng nói: “ Lạnh quá, nếu học huynh không cùng ta thức đón giao thừa, ta chỉ có thể theo huynh ngoài thôi.”

Hắn dừng một chút, bổ sung: “Dù sao ta cũng nhất định phải quấn quít lấy huynh.”

– Không biết xấu hổ chút nào.

Mộc Cảnh Tự lạnh giọng hỏi: ” Ngươi đang uy hiếp ai?”

“Ta chỉ đang trình bày sự thật.” Kha Hồng Tuyết nói.

Cửa ở trước mặt đóng lại, trong phòng có lò sưởi dưới sàn, còn có than hồng đang cháy, về cơ bản sẽ không quá lạnh. Nhưng có lẽ là do cái tên Kha Hồng Tuyết quá phù hợp với thời tiết, toàn thân da trắng như ngọc, như một bức tượng tuyết, mặc bộ quần áo đỏ rực, làm nổi bật làn da trắng nõn lộ ra ngoài.

Bàn chân giẫm lên sàn nhà, mu bàn chân cong lên, thậm chí mơ hồ lộ ra vài mạch máu xanh.

Mộc Cảnh Tự liếc mắt nhìn xuống, rồi như bị phỏng, mím môi, quay lại ghế nhỏ lúc trước.

Kha Hồng Tuyết nhướng mày, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, cũng theo y ngồi lại, nhấc tấm chăn lông cừu trên ghế phủ lên bàn chân, thỉnh thoảng lại lăn qua lăn lại, đá ra một chút, ngón chân đung đưa trong không khí.

Cũng không biết là đang quyến rũ ai.

Mộc Cảnh Tự coi như mình không nhìn thấy, dù sao người bị lạnh cũng không phải là y.

Tiếp tục chơi bài, hỏi những câu không liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt

Không biết từ ván nào, Kha Hồng Tuyết hỏi về các loài hoa ở Lĩnh Nam, Mộc Cảnh Tự ngẩn người một lát, rồi khẽ đáp lại, sau đó hỏi ngược lại về các vở hí kịch ở kinh thành.

Bên ngoài thỉnh thoảng có pháo hoa nổ tung trên trời, trong phòng ánh nến lờ mờ, bọn họ thỉnh thoảng nói vài ba câu, nhìn thấy chút thời gian đã lỡ.

Một bình rượu ấm đã cạn, một lúc nào đó tiếng pháo ngoài trời trở nên đặc biệt vang dội, Kha Hồng Tuyết liền nửa quỳ trên ghế, đưa tay đẩy cửa sổ ra.

Gió lạnh thổi vào theo cửa sổ, cùng với bầu trời đêm gần như sáng như ban ngày bên ngoài, vô số pháo hoa bừng sáng trên bầu trời, rực rỡ và huy hoàng, là pháo hoa phồn hoa của nhân gian.

Gió đêm lướt qua má, Mộc Cảnh Tự vô thức ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy một năm mới bình thường mà đặc biệt của nhân gian.

Kha Hồng Tuyết quay đầu lại, đôi mắt hoa đào hiện lên nụ cười vui vẻ: “Học huynh, năm mới vui vẻ.

Mộc Cảnh Tự thoáng ngẩn ra, bất giác cong môi với hắn: “Năm mới vui vẻ.”

Năm này qua năm khác, cuối cùng chúng ta cũng đón năm mới cùng nhau.

Kha Hồng Tuyết tự mình chen lên thuyền của Mộc Cảnh Tự, mặc nhiên cho rằng mình có quyền thay y tính toán mọi thứ.

Kha phủ có địa vị đặc biệt ở kinh thành, từ mùng một Tết, hàng ngày đều có người đến bái phỏng với danh nghĩa chúc Tết Kha thái phó để tìm chút giao tình.

Kha Văn Thụy là người chính trực, thậm chí có phần cổ hủ, không bao giờ chịu làm chuyện giao thiệp. Những năm trước, Kha Học Bác và phu nhân ở kinh thành, có thể xử lý tốt mọi mối quan hệ.

Trước đây Kha Hồng Tuyết lười làm, nay thật sự bắt tay vào sắp xếp, lại ra dáng đường hoàng.

Mộc Cảnh Tự ở Kha gia đến tết nguyên tiêu, trong khoảng thời gian đó gần như đã gặp hết các quan viên hiện tại ở kinh thành. Trong số đó còn có vài vị học giả già của Hàn Lâm Viện, khi nghe Kha Hồng Tuyết giới thiệu y là bạn đồng môn của Lâm Uyên phủ, sẽ tham gia kỳ thi khoa cử năm sau, liền kiểm tra y vài bài thơ, rồi mừng rỡ nói rằng họ sẽ chờ y vào Hàn Lâm làm đồng liêu với bọn họ.

Cho dù Mộc Cảnh Tự vẫn chưa chủ động mưu đồ, cũng phải thừa nhận rằng nhờ có Kha Hồng Tuyết, con đường vào kinh của y bỗng trở nên vô cùng suôn sẻ.

Trong lúc đó Kha Hồng Tuyết đi Ninh Tuyên Vương phủ dự một bữa tiệc, khi trở về kể về vị thế tử ngốc nghếch đó, chỉ lắc đầu không biết nên đánh giá thế nào.

Nếu nói là quả báo, thực sự không nên rơi vào y; nếu nói là số không tốt, nhưng thực ra sinh ra đã có số phú quý, ngậm thìa vàng, là địa vị cao quý mà biết bao người cầu cũng không được.

Vì vậy, không biết nói gì, chỉ coi như chuyện phiếm sau tiệc rượu kể cho Mộc Cảnh Tự nghe.

Lúc đó Mộc Cảnh Tự đang chơi cờ với hắn, nghe vậy chỉ lặng lẽ đặt một quân cờ xuống, không biết nghĩ gì, khẽ nói: “Ít nhất y vẫn còn sống.”

Ngốc nghếch có gì quan trọng, ít nhất vẫn còn sống.

Kha Hồng Tuyết ngẩn ra, không nói lời này nữa.

Qua mười lăm, Lâm Uyên học phủ khai giảng, hai người lại lên xe ngựa trở về trấn Kinh Gia.

Nếu là những năm trước, Lý Văn Hòa hơn phân nửa phải cọ xe Kha Hồng Tuyết cùng hắn trở về, nhưng năm nay không biết do vết thương từ buổi tiệc trước Tết chưa lành, hay biết rằng nếu có đi theo cũng sẽ phải chịu ánh mắt khinh thường của Kha đại thiếu gia, mà không đến quấy rầy họ.

Khai giảng năm học mới, Kha Hồng Tuyết, Mộc Cảnh Tự, Từ Minh Duệ, thêm một Lý tiểu công tử chăm chỉ học vào phút cuối, tất cả đều lên đoạn Tùng.

Kha Hồng Tuyết đã xem trước danh sách phân lớp, thấy mấy học sinh trước đây cùng lớp với Mộc Cảnh Tự ở lớp Trúc, trong lòng tính toán, cuối cùng vẫn tách họ ra.

Sau khi Mộc Cảnh Tự phát hiện chăm chú nhìn hắn một lát, nhẹ giọng nói: “Ta có tính toán, ngươi muốn biết không?”

“Đương nhiên.”

Khi đó tuyết xuân chưa tan, trên cây lê trong sân còn treo tuyết, nhưng gió giữa rừng núi đã mang theo hơi ấm của mùa xuân.

Mộc Cảnh Tự ngồi sau bàn đọc thư.

Từ ngày đó nói ra, y không còn tránh Kha Hồng Tuyết như trước, thỉnh thoảng cũng sẽ mở một số mật thư của thuộc hạ trước mặt y.

Kha Hàn Anh lại tương đối có chừng mực, chưa bao giờ tự tiện xem, nhiều hơn là khi y đọc thư viết chữ, lấy một quyển truyện đọc, vừa ăn vặt vừa đọc sách, thỉnh thoảng lại cho Mộc Cảnh Tự một hai viên mứt trái cây ngọt.

Khi đó hắn đang khom lưng thêm hương vào trong lò Bác Sơn trên bàn, nghe xong liền cười: “Chỉ là có vài người trông quá xấu xí, nếu phải đối mặt ngày trong lớp, ta sợ ta sẽ gặp ác mộng hằng đêm, ăn ngủ không ngon.”

Mộc Cảnh Tự: “……

Công tử áo trắng im lặng một lát, lạnh lùng nhìn hắn: “Dám hỏi trong mắt Kha đại thiếu gia, ai là người không xấu xí?”

Kha Hồng Tuyết chỉnh lại hương trầm, khi đứng dậy liếc nhìn Mộc Cảnh Tự, cười quyến rũ: “Học huynh phong thái như thiên nhận, hỏi vậy, Hàn Anh có nên hiểu rằng huynh đang muốn một lời khen từ ta không?”

Mộc Cảnh Tự thoáng chốc im lặng.

Người này khi nghiêm túc rất đáng tin, nhưng khi không nghiêm túc, lời nói và hành động rất tùy tiện, thường khiến người ta không biết phải đáp lại thế nào.

Mộc Cảnh Tự mặc kệ hắn, an tâm trả lời thư của mình.

Kha Hồng Tuyết cũng không tham gia, thật sự như lời hắn nói, chỉ cung cấp mọi sự hỗ trợ có thể cho Mộc Cảnh Tự.

Sau đó có một ngày, Lý Văn Hòa chạy đến tìm hắn, không biết nên tiếc nuối hay kinh ngạc nói rằng Trần Minh Nghĩa đã nghỉ học, Kha Hồng Tuyết thậm chí còn suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người đó là ai.

Con trai trưởng của thượng thư bộ Lại Trần Kính Sơn, buổi tiệc trước Tết ở Lưu Kim lâu là do hắn tổ chức, nghe nói gia đình có một người chị họ vào cung, không đến ba tháng đã trở thành quý nhân. Một thời gian cả nhà họ Trần đều rất nổi bật, kéo theo Trần Minh Nghĩa cũng ngày càng ngang ngược trong học phủ.

Khi Lý Văn Hòa tìm hắn, mùa thu lại trôi qua trên núi Kinh Gia, và những quả hồng dưới mái hiên đã kết đầy sương.

Lý Văn Hòa chống cằm ngồi bên cửa sổ, Kha Hồng Tuyết ngồi trước bàn vẽ tranh.

Tiểu công tử có lẽ chưa từng trải qua những cuộc đấu đá sóng gió chốn triều đình, nói được một lúc rồi dừng, mãi mới kể hết chuyện.

Nhưng thật ra Kha Hồng Tuyết đã sớm biết chuyện gì xảy ra.

Chỉ là trong cung có một quý nhân giả mang thai, liên quan đến việc trao đổi đồ tư tình, Đại Lý Tự ở lại nhà Trần Kinh Sơn điều tra ra thì phát hiện rất nhiều thư từ giữa các quan lại và hậu cung cùng các quan chức địa phương, trong đó không ít nội dung về chính sách triều đình, kết bè kết đảng, mưu đồ lợi ích.

Chuyện này nếu ở chỗ hoàng đế khác, có thể lớn hoặc nhỏ, nhỏ thì dừng ở hậu cung, luận tội trừng phạt là xong; triều trước hậu cung như một cái máy, nếu không phải là tội nghiêm trọng, rất ít hoàng đế sẽ ra tay với một thượng thư.

Nhưng vấn đề là ở chỗ này, hoàng đế hiện tại thực sự là một người đa nghi cẩn thận, tự mình mưu phản soán vị, đối với bất kỳ manh mối nhỏ nào đều đặc biệt cảnh giác, một khi điều tra là điều tra tới cùng, trực tiếp bắt cả gia đình Thượng thư bộ Lại.

Mà trong chuyện này, Mộc Cảnh Tự đã làm bao nhiêu việc, đóng vai trò đẩy bao nhiêu, Kha Hồng Tuyết không hỏi, chỉ là vào ngày mọi chuyện lắng xuống, mời y xuống núi, ăn một bữa cua.

Mùa thu là mùa cua ngon nhất, kết hợp với một bình rượu mơ ngọt, thực sự rất hấp dẫn.

Mộc Cảnh Tự hiếm khi uống thêm hai chén rượu, lúc về núi ánh mắt đã mông lung.

Ánh trăng chiếu vào căn phòng nhỏ, y nhìn thấy bức tranh trên bàn qua song cửa, ngẩn người một lúc.

Chưa đợi Kha Hồng Tuyết đỡ y về phòng ngủ, y đã đi thẳng tới, lấy bức tranh qua song cửa.

Đó là bức tranh mới vẽ ban ngày, một thanh niên áo trắng ngồi dưới gốc cây trong sân, trên đầu là những quả hồng đỏ rực tròn trịa, vẫn chỉ là bóng lưng, trước mặt thanh niên là một bàn cờ, y đang cầm một quân đen, chuẩn bị đặt lên bàn cờ.

Khó mà nói Mộc Cảnh Tự có say hay không, vì y nhìn bức tranh đó rất lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “A Tuyết, bức tranh này tặng ta được không?”

“……”

Y gọi hắn là A Tuyết, như thể những năm đã qua chỉ là một giấc mộng lớn, tỉnh mộng thì mọi thứ lại như bình thường.