Mộc Cảnh Tự vẽ thêm một con thuyền vào bức tranh.
Kha Hồng Tuyết nhíu mày, nhìn y khó hiểu, giọng Mộc Cảnh Tự khàn khàn, mãi đến khi nét vẽ cuối cùng hạ xuống, một vệt tím đậm trong hoàng hôn múa lượn trên tranh, y mới ngẩng đầu: “Đây cũng vậy.”
Ngoài cây quế trong cung, rượu cưới đó, còn có con thuyền trên sông Kim Phấn.
Thiếu niên Thịnh Phù Trạch vì đại hôn của huynh trưởng mà không thể kiềm chế những suy nghĩ ngông cuồng, không dám nói ra, tất cả đều theo con thuyền lững lờ trên sông Kim Phấn mà rơi vào giấc mộng.
Nếu nói là bà mối, thì đây cũng vậy.
Kha Hồng Tuyết ngẩn người, nhanh chóng nhớ lại y đang nói gì, cười nhẹ, mặt mày biếng nhác ngả ngớn nằm nghiêng trên giường sập, ngước mắt nhìn Mộc Cảnh Tự, giọng vừa trầm vừa ấm: “Học huynh, chiếc trâm ta tặng huynh đâu rồi?”
Những năm qua Kha Hồng Tuyết đã tặng Mộc Cảnh Tự không biết bao nhiêu thứ, nếu liệt kê ra thì ba canh giờ cũng đọc không hết, nhưng hắn chỉ hỏi về chiếc trâm mà nhờ người khác tặng trong lễ trưởng thành.
Hắn chưa từng thấy Mộc Cảnh Tự đeo qua một lần.
Ánh sáng dần mờ đi, hoàng hôn phủ lên hắn một lớp ánh sáng mềm mại, Kha Hồng Tuyết nói một cách thờ ơ: “Đó là do ta tự tay khắc.”
Mộc Cảnh Tự ngẩn ra, tầm mắt rốt cục lệch khỏi quỹ đạo, nhìn về phía hắn.
Kha Hồng Tuyết cười nói: “Nếu một ngày nào đó học huynh chịu đeo trâm của ta, xin điện hạ ban ơn, khắc cho ta một con dấu.”
Khoảnh khắc khi ánh sáng tắt hẳn, Kha Hồng Tuyết định thắp nến, nhưng Mộc Cảnh Tự đã cởi áo ra.
Chưa kịp phản ứng, thân thể hắn đã bị đè lên.
Mộc Cảnh Tự nửa quỳ trước hắn, không đáp lại hay phủ nhận, chỉ cúi đầu nhìn bức tranh rất lâu, rồi cúi xuống, hôn lên xương cứng và cơ bắp săn chắc của thanh niên, hơi thở ấm áp thổi bay những cánh hoa rơi trên sông.
Kha Hồng Tuyết không kìm được phát ra một tiếng rên khẽ, cảm giác mượt mà khi bút lông cừu lướt qua da không thể so được với sự kích động lúc này, hắn gần như muốn đưa tay đè ngược Mộc Cảnh Tự lại, nhưng nụ hôn của người này càng lúc càng đi xuống, cho đến khi bên hông đột nhiên có cảm giác đau nhói.
Kha Hồng Tuyết mở to mắt, yết hầu rung mạnh mấy cái, chống nửa thân trên nhìn xuống, thấy Mộc Cảnh Tự đang nghiêng đầu cắn mạnh vào bên hông hắn, như con sói săn mồi, thấy xương thịt cũng không muốn buông.
Kha Hồng Tuyết thở dốc hồi lâu, vượt qua bản năng sinh học để thích ứng với cơn đau dữ dội mà dai dẳng này, mồ hôi thấm ra trán, nhưng động tác không hề thay đổi, với tư thế thoải mái nhất, biểu cảm hiến tế nhất, bình thản để y lưu lại dấu vết sâu đến tận xương trên cơ thể mình.
Thẳng đến khi Mộc Cảnh Tự rốt cục nhả ra, vẻ tàn nhẫn trong mắt thoáng qua biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng và phụ thuộc vô tận, y đưa lưỡi ra, từ từ liếm những vết thương chảy máu do y tạo ra.
Kha Hồng Tuyết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ một cái, sắc môi bất tri bất giác trở nên tái nhợt: “Điện hạ, ngài yêu ta như vậy sao?”
Nếu ban ngày, hoặc ở nơi đông người, Kha thiếu phó dám nói câu này, Mộc thiếu khanh sẽ cho hắn một cái xem thường rồi quay lưng bỏ đi ngay. Nhưng bây giờ mặt trời đã lặn, tiểu viện không có ai, trong phòng không thắp đèn, Kha Hồng Tuyết đã vẽ lên người mình một bức tranh quyến rũ như vậy…
Mộc Cảnh Tự ngẩng đầu, bên môi còn sót lại vệt máu, y tiến lên, truyền lại chút màu đỏ tươi đó lên môi Kha Hồng Tuyết.
“Đúng vậy, A Tuyết…” Y thở dài nhẹ nhàng: “Ta đã yêu ngươi nhiều năm rồi.”
Sắc mặt Kha Hồng Tuyết thay đổi ngay lập tức, từ kẻ bị săn trở thành thợ săn, vội vàng muốn nuốt chửng con mồi tự nguyện chui vào lồng, hơi thở trở nên gấp gáp.
Mộc Cảnh Tự nhẹ nhàng vuốt qua những dấu vẽ chưa khô, hôn lên môi, cổ, xương quai xanh của hắn, “Ta hối hận rồi A Tuyết.”
Kha Hồng Tuyết ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, lại một cú cắn nhẹ vào yết hầu, không quá đau, nhưng cảm giác rất rõ ràng.
Mộc Cảnh Tự cắn đủ rồi thì lui ra, trong mắt thoáng qua một tia bóng tối, ngồi xuống hoàn toàn, ánh mắt vẫn nhìn vào bức tranh trên ngọc đẹp, thần sắc như mê muội.
Y khẽ nói: “Ta không muốn khắc gì nữa, giấy vẽ quý giá như vậy, chỉ dùng một lần… cũng quá phí.”
“A Tuyết, dấu răng nhạt đi nhớ để ta bổ sung.”
“Chờ kết thúc cũng thay ta vẽ một bức.”
“Ta khắc dấu cho ngươi…”
“Ngươi đóng lên người ta.”
Mộc Cảnh Tự lẩm bẩm dặn dò, trong những khoảng thở hổn hển, từng từ từng chữ nói ra những lời suýt làm chính mình chết đuối, không hề sợ khiến người dưới mất lý trí.
Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, vị trí thay đổi, Mộc Cảnh Tự đè đầu Kha Hồng Tuyết xuống, cúi đầu trao đổi một nụ hôn ướt át: “A Tuyết, ngươi thật sự… rất đẹp.”
Mười ba tuổi gặp lần đầu ở Phù Viên; mười tám tuổi chia tay trước chiến trận; hai mươi ba tuổi tái ngộ tại học viện.
Quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, đến ba mươi tuổi, Mộc Cảnh Tự vẫn cảm thấy, A Tuyết của y thật sự là người đẹp nhất thế gian.
Muốn mua quế hoa cùng chở rượu, rốt cuộc không bằng, thiếu niên du.
Nhưng thiếu niên của y, vẫn luôn ở bên cạnh y.-Lý Văn Hoà lại tham gia một lần khoa cử vào năm Khánh Chính thứ mười,có lẽ do vận may không tốt, hoặc thật sự không phải là người giỏi đọc sách làm quan, cuối cùng vẫn không đạt được thứ hạng tốt.
Thực ra cũng không phải là không thể mua quan, chỉ là dù sao nhà hắn cũng đang kinh doanh ở kinh thành, hơn nữa còn có mối quan hệ với Kha Hồng Tuyết. Dù có chậm hiểu đến đâu cũng mơ hồ cảm nhận được một số xu hướng không bình thường, nên không muốn chen chân vào quan trường lúc này, mà quyết định về nhà kế thừa gia nghiệp.
Tuổi hắn cũng không còn trẻ nữa, cha mẹ đã sắp xếp một mối hôn sự, cô nương họ Trần, tên là Thanh Tú. Tuy là lệnh của cha mẹ và lời của mối lái, nhưng đôi bên môn đăng hộ đối, hai nhà đã gặp nhau từ khi còn nhỏ, sau này gặp lại một lần liền định tình. Lý tiểu công tử ở Lâm Uyên học phủ tìm những châu báu trang sức hố được của Kha thiếu gia, chọn xong lén lút đưa đến cửa sau nhà Trần tiểu thư.
Lúc thiệp mời được đưa đến tay Kha Hồng Tuyết, đã là mùa hè năm Khánh Chính thứ mười hai.
Học đường của Vương phu nhân đã chọn được địa điểm, Kha Hồng Tuyết đã đi xem vài lần, bỏ ra một số tiền, giới thiệu vài vị học giả và thầy giáo nổi tiếng ở vùng Giang Nam, rồi lại tìm vài vị phu nhân quản lý việc kinh doanh đến gặp Vương phu nhân để bàn bạc, công thành thân thoái lui về tuyến hai.
Những vị phu nhân này cũng không phải đều đã kết hôn, có một số người giống như Vương Tú Ngọc, sau khi hoà ly với trượng phu thì tự mình gây dựng việc kinh doanh; có người đã góa bụa; có người từ nhỏ đã không muốn kết hôn, rời khỏi gia đình, mấy tỷ muội sống cùng nhau, cùng nhau chăm sóc và kinh doanh, sau đó cũng làm ăn phát đạt.
Gọi họ là phu nhân, ngoài ý nghĩa về thân phận, còn là sự tôn trọng.
Khi họ nghe tin Vương Tú Ngọc muốn mở học đường nữ tử ở đây, không biết làm sao mà tất cả lại cùng tìm cách gặp bà, tốt nhất là còn quyên góp một ít tiền, để mở rộng học đường. Nếu có thể, họ còn muốn hỏi xem liệu có thể mở một trường ở quê nhà của mình không.
Kha Hồng Tuyết ban đầu đến Giang Nam, chỉ là để đưa học huynh rời xa cái hố ăn thịt người ở kinh thành, giờ đã làm xong vai trò người dẫn đường, thấy Vương phu nhân và họ làm việc thuận lợi, liền trở thành một người chưởng quỹ không hỏi chuyện.
Mộc Cảnh Tự ngược lại lĩnh việc ở châu phủ, cũng không biết Túc Hoài Cảnh bọn họ ở kinh thành lừa dối lão hoàng đế như thế nào, năm ngoái sau khi tới Giang Nam không được mấy tháng, một đạo thánh chỉ xuống để cho y làm khâm sai, cũng miễn cho Thiếu Khanh đại nhân ở phía nam lâu, bị người buộc tội không giữ chức.
Vợ chồng Kha gia mấy năm nay đều không quản nhi tử, một ngày nọ tâm huyết dâng trào bất ngờ đến thăm nơi ở của họ, thấy Nguyên Nguyên đang học bài, Vương phu nhân đang bận rộn với học đường ở ngoài, Mộc Cảnh Tự ban ngày đi làm việc ở phủ châu, tối về còn phải xử lý văn thư, liền tức giận, ném hết các khế ước kinh doanh của nhà họ Kha ở Tô Châu cho Kha Hồng Tuyết, bảo hắn tìm việc mà làm, đừng suốt ngày nhàn rỗi kéo chân sau.
Kha đại thiếu gia rất oan uổng, hoàn toàn không cảm thấy mình kéo chân sau ở đâu.
Khẩu vị của học huynh mấy năm nay càng ngày càng được nuông chiều,khó khăn lắm mới dưỡng tốt được chút ít, một bữa ăn không ngon liền có thể nôn ra, còn đau dạ dày đau xương. Suốt ngày hắn nghĩ xem phải làm món gì để dỗ dành Mộc Cảnh Tự ăn thêm hai miếng mà không lặp lại đã tốn hết tâm tư, huống hồ còn phải thường xuyên tìm kiếm dược liệu quý hiếm, lá ngải, thỉnh thoảng chuẩn bị cho vị tam điện hạ vừa kiêu kỳ vừa hưởng thụ của mình tắm thuốc, xông hơi ngải cứu…
Kha Hồng Tuyết ở Giang Nam hơn một năm nay, chưa từng đến hoa lâu, tranh vẽ nghiêm túc cũng không vẽ được mấy bức, sách dạy nấu ăn thì thuộc lòng, yến tiệc mời lão lang trung ba bàn, sách y lật nát mấy chục quyển. Chính hắn không bệnh tật gì, nhưng cũng sắp trở thành đại phu rồi.
Nhưng vợ chồng Kha Học Bác ném cho hắn mấy cửa hàng trên phố, hắn cũng không có khả năng thật sự thờ ơ.
Khi thiệp mời của Lý Văn Hòa gửi đến, Kha Hồng Tuyết vừa xem xong một quyển sổ sách, định hái một chùm nho rửa sạch để chờ học huynh về nhà ăn.
Khi thấy hai chữ “thiệp mời”, khuôn mặt tuấn tú của Khương đại thiếu gia không hiểu sao méo mó, còn khi thấy câu “Cũng chúc ngươi và Mộc học huynh trăm năm hảo hợp” mà Lý Văn Hòa kèm theo ở cuối thư, sắc mặt Kha Hồng Tuyết mới đẹp hơn một chút.
Hắn cũng không có ghen tị.
Chỉ là Lý Văn Hòa, cái thằng ngốc này cũng sắp thành thân rồi; chỉ là con gái nhà Từ Minh Duệ năm ngoái vừa tổ chức tiệc đầy tháng; chỉ là Túc Tiểu Thất và Dung Thường đã kết hôn ba năm rồi, mỗi ngày ngọt ngào như mật sợ người khác không biết họ là một đôi.
Hắn thực sự, thực sự, thực sự không ghen tị.
Chỉ là đêm đó khi Mộc Cảnh Tự về nhà, phát hiện A Tuyết của y lại vẽ một bức tranh trên bụng, hai người nhỏ cầm tay nhau mặc trang phục đỏ, cùng nhau bái trời đất.
Chỉ có vậy thôi, thực sự không có gì phải ghen tị.
Thật đấy.