Edit: phuong_bchii
________________
Nguyễn Đào đương nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra người hút thuốc trước cửa nhà nàng là Tô Mạn.
Thế nhưng đối phương bất kể là tàn thuốc dưới chân hay là cả người tản ra một hơi thở người lạ chớ gần, đều làm cho Nguyễn Đào không dám dễ dàng tiếp cận.
Cửa biệt thự đều là đèn điều khiển bằng giọng nói, hơn nữa tiểu khu này thật ra đã có chút cũ, đây là ngôi nhà đã mua khi Nguyễn Đào còn bé, toàn bộ tiểu khu cây xanh rất tốt, mỗi thứ lớn lên tươi tốt lại tùy ý.
Ánh sáng càng lúc càng tối, Nguyễn Đào đứng ở dưới một trụ đèn đường, có chút không dám kề sát vào Tô Mạn đứng ở một bên khác.
Tô Mạn vẫn đứng đó nhìn nàng, hình như là đang chờ Nguyễn Đào chủ động tới gần.
Bên chân của cô còn có một đống tàn thuốc, hơn nữa lúc Tô Mạn không cười thật ra sẽ tự mang một loại cảm giác xa cách, chỉ nhìn đã làm cho người ta có chút phát bực trong lòng.
Lông mày của cô giống như hơi nhíu lại, miệng cũng mím lại.
Buổi sáng Nguyễn Đào còn tự tay sờ qua mặt mày của cô, hiện tại nhìn thấy biểu cảm cô như vậy liền nhịn không được cũng muốn bĩu môi.
Nàng bĩu môi, cảm xúc tức giận của Tô Mạn thoáng cái đã tiêu tán.
Cô đương nhiên cũng tức giận, cô tức giận Nguyễn Đào ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cô, đã tự mình giả làm đà điểu.
Nguyễn Đào khoanh tay bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Chị dập tắt điếu thuốc trước đi.”
Tô Mạn quả nhiên dập tắt điếu thuốc, lại nhặt tàn thuốc bên chân mình ném vào trong thùng rác, lúc cô đi ngang qua Nguyễn Đào Nguyễn Đào cũng có thể ngửi thấy một mùi thuốc lá nồng nặc, làm cho nàng nhịn không được ho khan hai tiếng.
Giống như là nghe được nàng ho khụ khụ, Tô Mạn lại cố ý đứng xa một chút.
Hai người duy trì một khoảng cách vô cùng an toàn, khiến tâm trạng hồi hộp trong lòng Nguyễn Đào hơi buông lỏng.
Con người Tô Mạn rất có tính công kích, nếu như nói Bourne làm cho người ta cảm thấy như đứng trong gió xuân ấm áp, vậy Tô Mạn chính là làm cho nàng cảm thấy có chút cảm giác cấp bách và áp lực.
Đứng như vậy cũng không phải là xa, Nguyễn Đào nhìn thoáng qua Tô Mạn, mở miệng nói: “Cái đó, chị có việc gì sao? Nếu không có việc gì thì tôi vào nhà đây, ngày mai tôi còn phải đi thử vai nữa.”
Giọng nói của Tô Mạn tràn đầy mệt mỏi, Nguyễn Đào giống như cũng không quan tâm cô vì sao có thể về đến nhà sớm hơn mình, cũng không có quan tâm vì sao cô vừa rồi hút nhiều thuốc như vậy.
Có lẽ Nguyễn Đào đối với cô và Bách Văn Viễn cũng giống nhau.
Đều là thích giả dối thôi.
Hiện tại tầng cửa sổ giấy yếu ớt kia bị chính nàng đâm thủng, quan hệ của hai người bọn họ lại càng thêm lung lay sắp đổ, yếu ớt không chịu nổi một kích.
Vốn dĩ cũng không phải là tình cảm nhiều lành mạnh vững chắc, phần lớn thời gian vẫn là chính cô dùng hết thủ đoạn mới có được.
Dù là quá khứ hay hiện tại.
“Chuyện hôm nay, là tôi làm không đúng, là tôi quá bốc đồng.”
Đây là lời Tô Mạn muốn nói nhất, vốn giữa các nàng còn có càng nhiều càng nhiều khả năng tốt, đều bị hành vi bốc đồng của cô hôm nay phá hỏng.
Vốn cho dù là những chuyện trước kia bị vạch trần, đổi một cách khác hiện ra trước mặt Nguyễn Đào, với tính cách của Nguyễn Đào cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng Tô Mạn lựa chọn một loại không chịu nổi nhất, cũng là loại Nguyễn Đào không thể chấp nhận nhất.
Nguyễn Đào có chút kinh ngạc nhìn Tô Mạn, Tô Mạn đây là đang xin lỗi mình sao?
Là nói cái gì đây, nói chuyện trung học, hay là chỉ nói chuyện hôm nay?
“Cô Tô, chị đã ly hôn với ba tôi rồi, cũng không có quan hệ gì với gia đình tôi nữa, đúng không? Chuyện hôm nay vẫn phải cám ơn chị, dù sao xuất phát điểm của chị cũng là giúp tôi giải quyết vấn đề, tôi không thể bởi vì mình không vui liền phủ nhận xuất phát điểm của chị, có phải hay không?”
Phải cái quỷ.
Tô Mạn mở miệng, cảm thấy trong cổ họng mình giống như có thứ gì đó tắc nghẽn, làm cho cô có chút nói không ra lời.
Cô có thể nói gì đây?
Chuyện hôm nay, chuyện trước kia, quả thật đều là lỗi của cô.
Nhưng nếu cô sớm biết hành vi trước kia của mình sẽ khiến Nguyễn Đào trời xui đất khiến đi thích người khác, dù thế nào cô cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Chỉ là hiện tại nên xảy ra với không nên xảy ra đều đã xảy ra, những chuyện khác đều là dư thừa.
Hôm nay cô quá bốc đồng, không suy nghĩ đến cảm nhận và hậu quả của Nguyễn Đào, thậm chí còn có chút may mắn cho rằng Nguyễn Đào sẽ không tức giận.
Nguyễn Đào thấy cô không nói lời nào, đưa tay mở cửa nhà mình.
“Tôi sẽ không mời cô Tô vào ngồi một chút đâu, chúc phim điện ảnh của cô Tô bán chạy, tiền đồ rực rỡ nha.”
Sau khi nói xong nàng liền không chút lưu tình đóng cửa lại, một chút tình cảm cũng không để lại, một chút ý nghĩ muốn quay đầu lại cũng không có.
Tô Mạn đương nhiên là có chìa khóa, cho dù ly hôn Nguyễn Danh Thành cũng không có ý từ nay về sau đoạt tuyệt với cô, tuân theo mua bán không ở nhân nghĩa, Nguyễn Danh Thành coi như là người rất đáng tin cậy.
Trái tim Tô Mạn giống như bị người ta bóp chặt, mang theo một trận đau đớn khiến cô cảm thấy tim đập nhanh.
Thì ra lúc con người khó chịu tới đỉnh điểm, cũng sẽ đau lòng à.
Thì ra trái tim thật sự sẽ đau, đau đến mức làm cho người ta cảm thấy có chút khó thở, không có một chút đường sống để thở dốc.
Tô Mạn ngồi lên xe của mình, không hề bất ngờ trong điện thoại di động có mấy tin nhắn vi phạm quy định vừa rồi cô vượt đèn đỏ.
Vừa rồi một lòng nghĩ phải chờ trước khi Nguyễn Đào về đến nhà, căn bản không phát hiện mình vượt đèn đỏ.
Cô thở dài một hơi thật sâu, ánh mắt cô lóe lên, nhìn ánh đèn phòng ngủ Nguyễn Đào sáng lên, đưa tay bấm số điện thoại của Đường Diệp.
“Này, chuyện gì vậy tổ tông, mình còn đang giải quyết cục diện rối rắm hôm nay cậu gây ra nè, cậu đừng nói với mình cậu lại làm cái gì đó nhé?!”
“Không có gì, chỉ là hôm nay mình không cẩn thận vượt đèn đỏ.”
“Để cái người đại diện coi tiền như rác của cậu đi xử lý không phải được rồi sao, mình nói với cậu mình bận rộn…”
Tô Mạn cắt ngang cô ấy, trong giọng nói ngập tràn chua xót: “Đường Diệp, mình hình như chơi quá trớn rồi.”
Giọng của Đường Diệp đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi thử hỏi một tiếng: “Cái đó, Tiểu Đào Đào tức giận rồi?”
Đâu chỉ là tức giận, rất có tư thế và trận thế muốn cả đời không qua lại với cô nữa.
“Mình đã nói với cậu rồi, hôm nay chuyện này cậu làm không được đâu, chính ngươi vội vội vàng vàng rối loạn chân giò, thấy có người hùng hổ dọa người nói chuyện với Đào Đào, cậu liền nhịn không được muốn xông lên chắn ở trước mặt cô ấy?”
Đường Diệp vừa gõ máy tính trước mặt xử lý đủ loại số liệu, vừa bớt chút thời gian nói chuyện với Tô Mạn.
“Mình nói này Tô Mạn à, cho dù cậu muốn bảo vệ Nguyễn Đào, cũng phải tôn trọng ý nghĩ của em ấy, hiện tại cậu và em ấy không phải quan hệ mẹ kế con chồng, cậu phải suy nghĩ cẩn thận chính mình muốn dùng dạng lập trường và phương thức gì cùng em ấy ở chung, nếu là muốn làm tình nhân, bình đẳng và tôn trọng là tối thiểu đấy, không phải sao?”
Tô Mạn đương nhiên hiểu được đạo lý này, đạo lý đơn giản như vậy, cũng là bị cô lúc trước quên mất, hoặc là nói bị cô xem nhẹ.
Sở dĩ hành động hôm nay của cô khiến Nguyễn Đào tức giận, chính là bởi vì cô không tôn trọng nàng.
Nếu muốn trở thành người yêu, bình đẳng là điều kiện tiên quyết lớn nhất, nếu vẫn coi đối phương là trẻ con, làm sao có thể đạt được tình yêu ngang nhau.
Tô Mạn có chút mệt mỏi, cô hít sâu một hơi, khởi động xe.
“Ngày mai Nguyễn Đào phải đi thử vai hạng mục phim truyền hình gì? Cậu gửi cho mình đi.”
“Không phải chứ, bây giờ cậu rất ít khi đóng phim truyền hình, sẽ không vì Đào Đào chuẩn bị thật sự làm bạn gái Nhị Thập Tứ Hiếu chứ?”
“Bớt nói nhảm đi.”
Đường Diệp nở nụ cười một hồi, lại vỗ đùi nói: “Sẽ, cậu nói xem bây giờ cậu có tính là truy thê hỏa táng tràng hay không?”
Tô Mạn: “……”
Ừ, tính, sao lại không tính chứ:)