Edit: phuong_bchii
_________________
Nếu là chương trình giải trí quan sát cuộc sống chậm, toàn bộ tổ tiết mục từ trên xuống dưới đều mang theo một ít tùy ý tới làm chương trình.
Cũng không phải muốn dùng hoạt động kịch liệt để thu hút sự chú ý của khán giả, tổ đạo diễn muốn một loại vui vẻ phản phác quy chân trong thành phố.
Có thể khiến cho khán giả bận rộn khi xem chương trình tìm được một chút niềm vui thư giãn, chương trình kỳ trước ở một thôn trang nhỏ, còn kéo theo sự phát triển của ngành du lịch địa phương.
Mặt trời nghiêng về phía tây, Khúc Trấn ngồi trong sân cho dê và ba con gà con đi theo bọn họ từ kỳ một ăn.
Sau khi các khách mời lười biếng đánh một giấc no nê sau đó mới thức dậy, ngay từ đầu Nguyễn Đào còn ôm điện thoại cùng người đối diện trò chuyện vui vẻ, lúc sau cũng chống đỡ không được ngủ gật.
Tổ tiết mục chuẩn bị rất chu đáo, phòng của nàng và Tô Mạn cũng là hai cái giường đơn, cho dù là nằm cùng một phòng cũng không khiến Nguyễn Đào cảm thấy xấu hổ.
Trên thực tế cũng không có gì phải xấu hổ cả.
Đợi đến khi Nguyễn Đào tỉnh lại trong cơn mơ, mới phát hiện Tô Mạn đã sớm thức dậy, chăn giường bên cạnh gấp chỉnh tề, giống như một miếng đậu hũ.
Nguyễn Đào còn ngái ngủ rời giường rửa mặt xong liền thấy những người khác đều đi lên, mọi người ngồi ở trong sân trò chuyện, Khúc Trấn ở trong phòng bếp nấu cơm, cười híp mắt nhìn đám thanh niên ngoài sân.
Khúc Trấn rất thích nấu cơm, cũng rất thích nhìn những người trẻ tuổi bây giờ đều tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, có thể làm cho ông ấy nhớ tới chính mình thời niên thiếu.
Trong sân truyền đến một hồi tiếng đánh đàn, là Tiêu Đình Chi ôm guitar không biết lúc trước khách mời nào để lại đánh.
Lần trước Tô Mạn chơi guitar là ở bờ biển trong《Nhật ký tình yêu》, những lúc khác hình như quả thật rất ít thấy cô chơi guitar.
Nguyễn Đào nhớ đến Tô Mạn buổi sáng lúc nói chuyện, trong đầu liền lộn xộn.
Trước kia, ở rất nhiều năm trước, Tô Mạn đã vì một mình nàng đàn qua rất nhiều khúc nhạc, chỉ là đều bị nàng quên mất.
Nhưng mà nàng nhớ quả thật mỗi ngày tan học nàng đều tặng hoa cho các ca sĩ hát rong dưới chân cầu vượt.
Nhưng mà…… nàng cũng không phải chỉ tặng hoa cho một người, dưới chân cầu vượt bên ngoài trường học của bọn họ, từ trước đến nay đều là ca sĩ hát rong không ngừng, được không?
Lời này Nguyễn Đào không dám nói ra, Nguyễn tiểu thư biết cực kỳ rõ nếu nàng dám nói thật, mặt của Tô Mạn có thể hoàn toàn biến thành màu đen cà độc dược.
Nàng vẫn không muốn sớm như vậy đã bị độc chết, nàng còn trẻ, còn chưa có xem qua sơn thủy thế giới, không thể nhanh như vậy liền ngủm củ tỏi.
Nguyễn Đào một đường cẩn thận từng li từng tí dịch qua, tuyệt không dám quấy rầy bọn họ.
Nàng vừa xuống lầu liền khiến cho Tô Mạn chú ý, nhìn nàng một đường cẩn thận di chuyển, Tô Mạn cũng cảm thấy buồn cười.
Cô đứng lên, kéo tay Nguyễn Đào đưa nàng ra sân ngồi xuống, còn vươn tay giúp Nguyễn Đào sửa sang lại tóc trên trán.
Ừm, cảnh tượng này sao trông có vẻ có chút quỷ dị?
Nguyễn Đào chớp mắt mấy cái, nghiêng mặt tránh khỏi tay Tô Mạn.
Tay Tô Mạn lành lạnh ngứa ngáy, luôn làm cho nàng cảm giác không phải đang gảy tóc nàng, giống như là đang gảy dây đàn trong lòng nàng.
Nguyễn Đào chống má ngồi xuống đó, nghe Tiêu Đình Chi chơi guitar, anh đánh càng về sau cũng không giống như là vì chơi đàn, mà giống như là đang biểu diễn.
Nguyễn Đào nhỏ giọng ghé sát vào Tô Mạn: “Thầy Tiêu trước kia có phải học xiếc ảo thuật không?”
Nếu không làm sao ngay cả động tác bắn ngược guitar cũng có thể làm được?
Tuy nói bộ dạng Tiêu Đình cũng là ngọc thụ lâm phong lại tế nguyệt phong quang, nhưng động tác như vậy cũng quá buồn cười, thấy thế nào cũng không giống như là động tác mà đại ảnh đế lạnh lùng có thể làm ra.
Nguyễn Đào đột nhiên cảm thấy Tiêu Đình Chi lúc trước hình tượng ở bên ngoài vẫn luôn là hoa trên núi cao, là muốn hoàn toàn tan vỡ.
Tô Mạn đã sớm quen với bộ dạng này của Tiêu Đình Chi, cô nhướng mày, tỉnh bơ ghé sát vào bên người Nguyễn Đào, rất giống như là đang thì thầm với Nguyễn Đào.
“Công thường xòe đuôi vào tháng ba tháng tư, con công này có thể xòe đuôi sớm, em có biết công xòe đuôi là vì sao không?”
Nguyễn Đào cảm thấy bên tai mình ngứa ngáy, mang theo một ít mùi thơm Shangri – La làm cho người ta say mê.
Trong không khí đều tràn ngập một mùi hương cỏ nhàn nhạt, trong phòng bếp đã có mùi thức ăn bay ra.
Khúc Trấn ngâm nga tiếng tiểu khúc nấu cơm, tiếng gà con vừa mới trở về trong góc sân, tiếng hàng xóm răn dạy đứa nhỏ buổi chiều đi trèo cây, còn có tiếng Tiêu Đình Chi giống như là đùa giỡn ở trước mặt Tô Văn phô bày tài nghệ độc nhất vô nhị của mình.
Còn nữa, Tô Mạn ở bên tai nàng dùng giọng nói dịu dàng như gió, giọng nói như nỉ non lại như thì thầm, Nguyễn Đào không biết thiết bị thu âm có nghe thấy hay không, nhưng nàng nghe thấy.
Lát nữa phải đi nói với đạo diễn cắt bỏ những lời này mới được.
Âm thanh như vậy, chỉ có thể để cho một mình nàng nghe được.
Thêm một người có cơ hội chia sẻ Tô Mạn như vậy với nàng, đều sẽ làm Nguyễn Đào cảm thấy không vui.
Có lẽ chính là một ít chiếm hữu muốn làm quá.
Nguyễn Đào bĩu môi, chống cằm nhìn Tiêu Đình Chi và Tô Văn tương tác qua lại, nhỏ giọng nói: “Công xòe đuôi, không phải đều là vì tìm bạn đời sao?”
Tô Mạn vuốt cằm, mỉm cười: “Như em thấy đấy, cây vạn tuế nở hoa rồi.
Nói như vậy, ánh mắt Tiêu Đình Chi nhìn Tô Văn quả thật rất khác, cô nhìn Tô Văn vẻ mặt sùng bái nhìn Tiêu Đình Chi, trong cặp mắt kia giống như có ngôi sao nhỏ lóe ra.
Bất kể là Tô Văn sẽ động lòng với Tiêu Đình Chi, hay là Tiêu Đình Chi sẽ sinh ra tâm tư khác với Tô Văn, hình như đều là đương nhiên.
“Vậy cây vạn tuế của cô Tô, khi nào thì có thể nở hoa?”
Nguyễn Đào mang theo thăm dò vô hạn, giống như là muốn tìm kiếm một số đáp án, lại giống như là người nặng nề trôi nổi muốn tìm kiếm một điểm tựa, để cho mình có thể tìm được điểm có thể dừng chân.
Thời gian ở bên Tô Mạn luôn khiến cho Nguyễn Đào có cảm giác choáng váng, giống như rơi vào một cái hũ mật khổng lồ, không khí xung quanh đều trở nên hơi ngấy.
Tiểu thư xem bói nói, nội tâm Tô Mạn là phong bế, cô giống như là một tòa tháp cao, có lẽ cô sẽ chỉ mở cửa tháp cho người mình thích thôi phải không?
Tô Mạn hình như là cười khẽ một tiếng, lại mang theo một ít lười biếng mở miệng nói: “Tôi khi nào nở hoa, còn phải xem em có bao nhiêu cố gắng.”
Nguyễn Đào rất không chịu thua kém phát hiện mình giống như bị Tô Mạn hung hăng trêu chọc.
Ý này là, cổ vũ nàng đến trêu chọc cô sao?
Giống như tiểu thư xem bói cũng nói nàng nên cố gắng hơn một chút, người như Tô Mạn, nếu như có thể ngã xuống thần đàn ở trước mặt mình, hình như cũng là cục diện không tồi.
Nhưng thần có chỗ nào dễ dàng rơi xuống thần đàn như vậy, huống chi là đối mặt với nàng bây giờ còn là hai bàn tay trắng?
Nàng có thể cảm nhận được Tô Mạn vẫn coi nàng là một đứa trẻ cần cô chăm sóc, không có đứa trẻ nào ở trước mặt người mình thích không muốn chứng minh mình lợi hại cỡ nào.
Con cái Nguyễn gia không muốn làm hoa trong nhà kính, Nguyễn Đào cũng vậy.
Nếu như nói để Tô Mạn nhìn thẳng vào chính mình, cần đứng ở trên độ cao tương đương cô, mới có thể để cho cô mở ra tháp cao của mình.
Nguyễn Đào mặt mày cười thành một mảnh, cả người tản ra ấm áp nhu hòa tốt đẹp.
“Vâng, em sẽ cố gắng, cô Tô chờ em nha.”
Giống như có từng ngôi từng ngôi sao, từ trên màn trời rơi xuống, mang theo làm cho người ta tim đập nhanh ấm áp và ngọt ngào, tất cả đều rơi vào trong lòng Tô Mạn.