Edit: phuong_bchii
_________________
Không thể không nói các bác sĩ Vân Nam xử lý chuyện ăn nấm trúng độc đúng là thuận buồm xuôi gió.
Đợi đến khi Nguyễn Đào và Sư Ân đều ngủ say, Tô Mạn và Khanh Vân nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối diện nhìn ra đồng bệnh tương liên nồng đậm.
Khanh Vân mệt không chịu nổi, lặng lẽ làm một thủ thế, hỏi Tô Mạn có muốn uống một ly cà phê hay không.
Tô Mạn cảm kích gật gật đầu, có chút đau đầu nhìn Nguyễn Đào ngủ ngon lành.
Cô vươn tay sửa sang lại tóc Nguyễn Đào, biểu cảm trên mặt ôn hòa lại mềm mại, thần sắc của cô nghiêm túc bình tĩnh, trên mặt mang theo một ít thành kính.
Thật giống như Nguyễn Đào là báu vật của cô vậy.
Bước chân Khanh Vân dừng một chút, nhớ tới những chuyện Triển Duyệt đã nói với cậu lần trước, cậu là người vùng vẫy trong giới giải trí Hàn Quốc, làm sao nhìn không ra ánh mắt như vậy của Tô Mạn là có ý gì, lông mi của cậu khẽ run một chút, hiểu rõ đóng cửa phòng lại.
Chờ Nguyễn Đào và Sư Ân đều tỉnh cả, dựa theo hành trình đã định, Tô Mạn và Nguyễn Đào hôm nay phải rời khỏi tổ tiết mục, Sư Ân và Khanh Vân cùng nhau ở lại hai ngày.
Lúc ăn cơm trưa Khúc Trấn vẫn còn sợ hãi: “Hai đứa nhỏ này, sao lại lén lút ăn canh nấm vậy?”
Nguyễn Đào và Sư Ân đều không nhớ rõ chính mình sau lúc uống canh xảy ra chuyện gì, chỉ biết là vừa tỉnh lại đã nằm ở bệnh viện rồi.
Cũng bởi vì đúng lúc tới bệnh viện, Tô Mạn còn nhân tiện để Nguyễn Đào xử lý mắt cá chân một chút, xác nhận không có chuyện gì lớn, tu dưỡng một thời gian ngắn sau đó mới yên tâm rời đi.
Khúc Trấn hiện tại lại nói tiếp, Nguyễn Đào và Sư Ân em nhìn anh, anh nhìn em, đều là vẻ mặt khó hiểu.
“Chúng ta đã làm gì?”
“Chúng ta trúng độc, sau đó ở bệnh viện truyền dịch, còn có cái gì?”
Mọi người nhìn hai người họ, đều không hẹn mà cùng phát ra một trận cười kinh thiên động địa.
Tiêu Đình Chi cười đến ngửa tới ngửa lui: “Hai người làm cái gì, chờ chương trình chiếu sẽ biết, đạo diễn à, đoạn hai người họ nổi điên biểu diễn ngàn vạn đừng cắt đi nha, kỳ này tỉ suất người xem phải dựa vào hai người rồi!”
Nguyễn Đào càng khó hiểu, cùng Sư Ân đều là vẻ mặt “Các người có phải có bệnh hay không”.
Bọn họ càng như vậy, mọi người càng là cảm thấy hề hước, từng ngươi cười đau bụng mới dừng lại, mà ngay cả Tô Mạn cũng nhếch khóe miệng, bả vai nhún nhún.
…… Bọn họ rốt cuộc là làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn buồn cười mới có thể làm cho Tô Mạn cũng có vẻ mặt này chứ?
Nguyễn Đào kéo Khanh Vân qua, hỏi: “Cẩu Tử, nể tình chúng ta nhiều năm như vậy, cậu nói cho tôi biết, sau khi tôi và Sư Ân ăn nấm đã làm cái gì?”
Dưới ánh mắt Khanh Vân còn có một vòng xanh đen nhàn nhạt, nghe vậy cũng cười không nổi.
Cậu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thoáng qua Tô Mạn, lại thương hại nhìn thoáng qua Nguyễn Đào: “Cậu ôm cô Tô hôn không ngừng có tính hay không?”
Nguyễn Đào: “???”
Nguyễn Đào: “!!!”
Nguyễn Đào cả người đều không ổn, nàng nhìn Tô Mạn với vẻ mặt khiếp sợ, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt như thường của mọi người, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng mới nói: “Tôi tôi tôi, tôi thật sự…… ôm cô Tô…… hôn hôn, hôn không ngừng?”
Tiêu Đình Chi nói bổ sung: “Đúng vậy, trận chiến đó, chậc chậc, cũng là cô Tô tính tình tốt, đổi là người khác đã ném em ra ngoài rồi.”
Nguyễn Đào nhìn Tô Mạn, giọng nói nhỏ xíu như ruồi muỗi: “Cái đó, xin lỗi nhé cô Tô, em xin lỗi, em đền tội, em biết sai rồi, đều là em đồi trụy, chữ sắc dục như một thanh đao đâm vào trong lòng……”
Nàng càng nói càng thái quá, sau khi nghe Tô Mạn cũng nhịn không được cắt ngang nói: “Không có gì, dù sao em còn có một người mẹ kế ác độc ngược đãi, cuộc sống rất vất vả, nhìn thấy tôi liền không nhịn được kể khổ cũng có thể hiểu được.”
Nguyễn Đào: “!!!”
Sư Ân đương nhiên biết mẹ kế Nguyễn Đào là ai, tại chỗ liền không nhịn được một ngụm nước, nghẹn ngào đến tận xương tủy, liên tục cúi xuống ho khan hồi lâu mới có thể bình phục.
Sư Ân có chút không thể tín nhìn Nguyễn Đào và Tô Mạn, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Cái đó, tôi nói cái gì?”
Nụ cười giả tạo trên mặt Khanh Vân cũng không còn, mặt không chút thay đổi nhìn anh nói: “Anh nói em giống Corgi nuôi trong nhà anh. Còn nói anh trai của anh khẳng định mỗi ngày đều cõng anh đi ăn ngon, lần trước anh về nhà liền phát hiện anh trai của anh đang gặm đùi gà không dẫn theo anh”.
“Anh nói anh trai của anh nói không chừng còn có thể cõng anh đi ăn cứt, anh muốn ở phòng an ninh, phòng ngừa anh trai của anh cùng Corgi cướp đồ ăn.
Sư Ân: “……”
Kinh ngạc trên mặt anh thật sự là quá khoa trương, như thể có thể nhét vào hai quả lê, một bộ trợn mắt há hốc mồm cùng “Có phải tôi sắp xong đời hay không”, mấy người nhìn thấy đều cười theo không ngừng.
Nguyễn Đào có chút im lặng không nói, sau khi nghe xong lời nói hùng hồn của Sư Ân liền trầm mặc xê dịch cái ghế nhỏ của mình sang bên cạnh, một bộ nàng và Sư Ân hoàn toàn không quen.
Vừa đi Nguyễn Đào còn vừa nói: “Anh Sư à, những lời này đều là lời trong lòng của anh ấy, đều nói sau khi ăn nấm nói đều là sự thật, Sư Ân anh ấy chính là nghĩ như vậy!”
Sư Ân đối với loại hành vi không trượng nghĩa này của nàng nghiến răng nghiến lợi, vỗ bàn nói: “Em nói cũng là lời nói thật! Em chính là một hai bảo chị Mạn Mạn cùng em về nhà.”
Nguyễn Đào nhìn Tô Mạn, lại nhìn Sư Ân, nhún vai nói: “Ờ, vậy thì làm sao? Ai mà không muốn ngườ đẹp theo mình về nhà, dù sao em cũng muốn.”
Lời này nói có chút bất chấp tất cả.
Dù sao nàng hôn cũng hôn, còn có chuyện gì không làm được chứ?
Sư Ân tức giận không chịu được, nhanh chóng ôm đùi đạo diễn van cầu đạo diễn đừng gửi video gốc tối qua cho anh trai của anh.
Khanh Vân quơ quơ di động: “À, em đã chụp được rồi, anh muốn thì gửi cho anh.”
Sư Ân không thể tin nhìn cậu, một loạt tiếng thét chói tai: “Cẩu Tử, cậu thay đổi rồi!”
Nói xong còn muốn nhào tới bóp cổ Nguyễn Đào, bị Nguyễn Đào nhẹ nhàng né, vừa trốn sau lưng Tô Mạn vừa le lưỡi “cùi chỏ này anh tới đây”.
Mấy người bọn họ gà bay chó sủa, vừa nhìn đã biết là bạn tốt từ nhỏ, vạch trần gốc gác của đối phương cũng đặc biệt thuận tay, một chút cảm giác ngượng ngùng cũng không có.
Tô Văn cười không ngừng, cũng bật cười ra nước mắt.
Đại Xuân hỏi: “Tại sao gọi Khanh Vân là Cẩu Tử thế?”
Câu hỏi này hắn ngay từ đầu đã muốn hỏi, kết quả vừa hỏi ra khỏi miệng liền nhìn thấy Nguyễn Đào trực tiếp giấu đầu sau lưng Tô Mạn, bả vai nhỏ kích động không ngừng, xem ra chính là đang cười trộm.
Mặt Khanh Vân thoáng cái liền suy sụp xuống, Sư Ân lập tức”hey” ngồi dậy, hình như là tìm được cơ hội gì có thể hòa nhau một ván.
Sư Ân vuốt cằm cười hì hì nhìn Khanh Vân: “Bởi vì Khanh Vân là nghệ danh của cậu ấy á, tên khai sinh của cậu ấy là Cẩu Thiết Đản, có điều cũng không hoàn toàn tính là một mạng, mẹ cậu ấy họ Khanh, nếu như theo họ mẹ cậu ấy, gọi Khanh Vân cũng không sai.”
Cẩu Thiết Đản và Khanh Vân cũng kém quá nhiều đi.
Mấy người nhìn Khanh Vân một cái, cũng không nhịn được nở nụ cười ngửa tới ngửa lui, từng người cười đến thắt lưng đều cong xuống.
Làm khách mời chương trình giải trí, vốn đã quen Tiểu Diệp càng là không nhịn được trực tiếp bắt đầu vỗ vai Khanh Vân một cái: “Cẩu Tử, về sau cậu chính là anh Cẩu của tôi!”
Khanh Vân “Ha ha” hai tiếng, một chút cũng không muốn nói tiếp.
Cậu hoàn toàn không muốn làm anh Cẩu, được không?
“Tên thật của tôi là Cẩu Vân Ca, nhưng khi còn bé sức khỏe không tốt, bà ngoại tôi nói do là lấy cái tên quá phiêu bạt không tiếp đất, cho nên muốn lấy một cái tên tiếp đất giữ tôi lại, thì có cái tên Thiết Đản này.”
Mặc kệ cậu giải thích như thế nào, cái tên Cẩu Tử này là không thể thoát khỏi.
Chẳng những không thoát khỏi được, còn là loại mà nhân dân cả nước đều phải biết.
Trên mặt Khanh Vân có chút không nhịn được, nói một tiếng đi lấy guitar liền đứng lên đi vào trong phòng.
Sư Ân nhìn bóng lưng eo nhỏ nhắn mông hẹp của Khanh Vân, một đôi chân dài nghịch thiên vừa nhìn cũng rất có sức bật, mông dưới quần jean trông có vẻ cũng rất co dãn.
Ừ…… Hèn chi anh lại nói giống chó Corgi nhà anh, cái mông này vơi Corgi nhà anh có liều mạng a……
Sư Ân bất động thần sắc thu hồi ánh mắt nhưng vẫn còn vẻ mặt tươi cười quỷ dị sau khi Khanh Vân đi lấy đàn guitar, Khanh Vân nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, hỏi vài câu anh có phải độc tính của nấm còn chưa tiêu hay không.
Tô Mạn và Nguyễn Đào ăn cơm trưa xong thì phải đi, Tiêu Đình Chi và Tô Văn phải đợi đến chiều mới có khách mời mới mới đi.
Tô Văn nhìn Tô Mạn, vẻ mặt chờ mong nói: “Cô Tô chơi một khúc guitar chứ? Lần trước em thấy cô Tô chơi guitar ở bờ biển, quả thực quá đẹp.”
Tô Mạn không từ chối, đưa tay lấy đàn guitar trên tay Khanh Vân.
Cô điều chỉnh mấy hợp âm, liền bắt đầu đàn những âm khác, âm phù ban đầu lọt vào tai khiến Nguyễn Đào hơi sửng sốt.
Tô Mạn đánh đàn, là bài hát nàng từng thích, 《 Châm ngôn tình yêu 》.