Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Rate this post

Xe đẩy nhỏ của Nguyễn Đào còn cao hơn cả nàng, căn bản không thấy Minh Thiên Thiên múa may như khổng tước vỗ cánh, Minh Thiên Thiên đã sớm nhìn thấy nàng, cô ta nâng cằm vẻ mặt kiêu căng đi qua, đứng trước mặt Nguyễn Đào.

“Ây dô, Nguyễn đại tiểu thư hiện tại không chỉ phải dựa vào bán mặt kiếm tiền, bận rộn tìm đàn ông cũng thôi đi, còn phải làm công việc bảo mẫu à?” Nguyễn gia chắc không phải phá sản rồi đó chứ?”

Giọng nói quen thuộc này vừa truyền đến, Nguyễn Đào liền nhận ra là oan gia ngõ hẹp từ nhỏ của nàng Minh Thiên Thiên.

Cũng chính là em họ của Sư Ân.

Nguyễn Đào thò đầu ra, đánh giá Minh Thiên Thiên một phen: “Tháng trước không phải cô hẹn tiểu thịt tươi nào đó ăn cơm người ta không đi sao? Bận rộn tìm đàn ông cũng tìm không thấy, là vì sao nhỉ? Chẳng lẽ là bởi vì xấu sao? “

Minh Thiên Thiên giận không kềm được, người đàn ông tháng trước cô ta mời hết lần này tới lần khác chính là Vu Thanh, Minh Thiên Thiên cũng là fan của bộ phim song nam chủ kia của Vu Thanh, sau khi xem xong liền có hứng thú với Vu Thanh.

Thế nhưng đối phương lại làm lơ lời mời của cô ta, cô ta tức giận đến mức dậm chân ở nhà mấy ngày.

“Nguyễn Đào tôi nói cô biết, cô đừng tưởng rằng Vu Thanh có hứng thú với cô, chương trình tạp kỹ đều là diễn! Cô quấn lấy Tô Mạn cũng thôi, đừng đi theo những người khác phạm tiện!”

Cái gì gọi là nàng quấn lấy Tô Mạn?

Lời này Nguyễn Đào liền không thích nghe, có thể thấy được kẻ thù từ nhỏ có thể nói ra lời cũng không có mấy câu có thể nghe.

Nguyễn Đào từ trên xuống dưới đánh giá một chút Minh Thiên Thiên, cô ta tuy rằng đáng ghét, nhưng mà gen nhà mẹ Sư Ân vẫn là không quá kém, coi như là bộ dáng Minh Thiên Thiên đáng ghét cũng còn có thể nhìn qua, có điều so với Nguyễn Đào mà nói còn kém xa.

“Dù sao người như cô cũng không ai thích, nào có đại tiểu thư tốt bụng nào không kế thừa gia nghiệp nhất định phải ra mắt làm minh tinh cái gì chứ? Chẳng lẽ Nguyễn gia căn bản không có gia nghiệp gì có thể cho cô kế thừa? Mặt của chú Nguyễn đều bị cô làm cho mất hết!”

Nguyễn Đào khẽ mỉm cười, trên tay cầm lên một thùng hoa quả bất động thanh sắc kéo bao bì ra, khi Minh Thiên Thiên còn nói không lựa lời liền trực tiếp đổ một thùng trái cây thối từ trên đầu cô ta xuống.

Mùi mốc sau khi trái cây hủ bại quả thực là làm người ta buồn nôn, loại hoa quả không thể để lâu như anh đào này lại càng thối rữa không thấy rõ màu đỏ ban đầu, đen sì một mảnh dán ở trên mặt Minh Thiên Thiên, nước trái cây cũng trực tiếp từ cổ của cô ta chảy xuống, thoạt nhìn…

Cực kỳ cay mắt.

Sau khi Minh Thiên Thiên kịp phản ứng chính là một tiếng thét chói tai, liền muốn xông lên đánh nhau với Nguyễn Đào.

Nguyễn Đào làm sao có thể để cho cô ta thực hiện được, mấy cái nhảy linh hoạt liền lắc mình né tránh.

“Nấm kim châm, cô còn chọc tôi, tôi liền chụp lại bộ dáng hiện tại của cô, sau đó gửi cho Vu Thanh, lại đăng lên vòng bạn bè vòng, dù sao tôi cũng không biết hiện tại danh viện đều thích tạo hình như vậy đâu.”

Nấm kim châm là biệt danh mấy năm trước Nguyễn Đào đặt cho Minh Thiên Thiên, dù sao tên Minh Thiên Thiên rất khó không khiến người ta nghĩ đến ngày mai gặp, lúc ấy Nguyễn Đào liền gắp một đũa nấm kim châm từ trong đĩa lên.

Âm dương quái khí nói ái chà, cô cùng nấm kim châm giống nhau là ngày mai gặp đấy.

Minh Thiên Thiên nào biết nấm kim châm là có ý gì, lúc này lấy điện thoại di động ra tra xét về sau liền hận không thể trực tiếp đánh nhau với Nguyễn Đào.

Nhưng cũng giống như năm đó, nhiều năm như vậy cô ta đều đánh không lại Nguyễn Đào, hiện tại cũng đánh không lại.

Minh Thiên Thiên một tiếng thét chói tai chạy đi, cô ta tin Nguyễn Đào thật sự làm được đem ảnh bộ dáng của cô ta phát ra ngoài, vậy cô ta còn làm người thế nào được!

Cô ta gần như là đều kéo nước trái cây trên váy, đường đều là mùi hôi thối làm cho người ta khó chịu, Nguyễn Đào cũng xoa xoa mũi.

Nguyễn Đào gọi điện thoại bảo nhân viên an ninh sắp xếp xử lý vệ sinh một chút, liền chuẩn bị đẩy xe đẩy nhỏ của mình đến phòng rác.

Một thanh âm mang theo cảm xúc nói không nên lời rơi vào bên tai nàng.

“Cô vẫn luôn làm chuyện đả thương kẻ địch 1000 tự tổn hại 800 như vậy sao?”

Nguyễn Đào ngẩng đầu lên muốn nhìn xem là ai, một tờ khăn giấy đột nhiên rơi xuống bao trùm ở trên mặt của nàng.

Tô Mạn cầm khăn giấy nghiêm túc lau mặt cho nàng, phương thức đánh Minh Thiên Thiên như vậy, trên người Nguyễn Đào cũng sẽ dính vào những thứ nước trái cây thối rữa kia gần như là tất nhiên.

Nguyễn Đào căn bản không chú ý tới trên mặt mình có nước trái cây, đi theo cũng có chút ngượng ngùng.

Nhưng nàng vẫn biện giải: “Cái gì mà đả thương kẻ địch 1000 tự tổn hại 800? Tôi nhiều lắm tự tổn hại có 300 thôi, oke!”

Tô Mạn không nói gì, chỉ dùng khăn giấy lau mặt cho nàng.

Động tác của đối phương vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ, giống như mình là báu vật gì đó, tay Tô Mạn vẫn mang theo một hơi thở hơi lạnh, làm cho người ta có thể cảm nhận được nhiệt độ gần trong gang tấc, Nguyễn Đào nháy mắt mấy cái.

Thật ra thì cẩn thận ngẫm lại mẹ kế ngoại trừ đôi khi cố ý chỉnh nàng, ví dụ như trước khi kỳ thi nghệ thuật để cho nàng mỗi ngày chạy bộ ở tiểu khu quốc gia, mặc kệ dãi nắng dầm mưa đều kiên trì chạy, thể lực của nàng tuy rằng từ nhỏ leo núi leo cây luyện ra, mỗi ngày chạy bộ vẫn không chịu nổi.

Nhưng Tô Mạn căn bản mặc kệ, Nguyễn Thành Danh cũng mặc kệ, theo ý nghĩa pháp luật mà nói Tô Mạn quả thật có tư cách quản Nguyễn Đào, nàng cũng chỉ có thể khẽ cắn môi nhịn.

Tô Mạn đại khái là xuất phát từ chỉnh nàng mới để cho nàng mặc kệ ngày nào cũng chạy bộ, Nguyễn Thành Danh cũng không cần phải nói, mặc dù ông nói là không có ý kiến gì với việc Nguyễn Đào học diễn xuất, thật ra trong lòng ước gì Nguyễn Đào thả lỏng đi học quản lý, quay về công ty xử lý công việc.

“Những thứ này đều là cô muốn vứt?”

“Hả? A, đúng vậy, những trái cây ba tôi gửi về đều nát thành như vậy, dùng để đánh Nấm Kim Châm tôi cũng cảm thấy bẩn tay, nhất định là không thể ăn.”

Nguyễn Đào nhìn thoáng qua trái cây trên xe đẩy, liền chuẩn bị đẩy tiếp tục đi vào phòng rác.

Tô Mạn lại không nhúc nhích, cô cầm lấy máy chơi game đặt ở một bên, là máy chơi game dòng mới nhất hiện tại, Tô Đại thích chơi game liền mua một cái, giá cả xa xỉ.

Phía sau máy chơi game cũng dán một tấm thiệp: Chúc sinh nhật vui vẻ, Bách Văn Viễn.

“Cô không thích chơi game?”

Nguyễn Đào sửng sốt: “Không tính là thích, có thể trước kia thích, nhưng hiện tại không thích, thậm chí có chút chán ghét chơi game.”

Nguyễn Đào thật ra là một đứa trẻ vô cùng tốt, nàng vừa đúng lúc lại không làm cho người ta phiền lòng kiêu căng tùy hứng, lúc đối mặt với Nguyễn Thành Danh đặc biệt càn rỡ, lúc Nguyễn Thành Danh không có ở đây thật ra lại hiểu chuyện bất ngờ.

Trường hợp nào để cho nàng tham dự đều sẽ giữ gìn mặt mũi Nguyễn gia rất tốt, luôn ngồi ở trên ghế thẳng tắp sống lưng.

Nàng nhiệt tình như ánh mặt trời ấm áp, cũng giống như tất cả các cô gái thích giận chó đánh mèo, sẽ bởi vì Bách Văn Viễn thích chơi game, cũng sẽ bởi vì Bách Văn Viễn bắt đầu chán ghét chơi game.

Tô Mạn nở nụ cười: “Cô thế mà không vì chuyện Tô gia mà giận cá chém thớt tôi, rất hiếm có được.”

Nguyễn Đào không biết vì sao cô đột nhiên nói chuyện này, nàng vươn ngón trỏ ra gãi gãi mặt.

Tô Mạn muốn nói chuyện gì? Tại sao nàng lại vì Tô gia mà giận cá chém thớt Tô Mạn?

Tư thế như vậy làm cho nàng thoạt nhìn có chút quẫn bách, có nhưng cũng triển lãm đến bên tai nàng một đôi khuyên tai hoa sơn trà kia, ở trong màn đêm cũng lộ ra vẻ rực rỡ lấp lánh, trang sức lộng lẫy trong đèn đường càng phẩm phong thái.

Tô Mạn lại cười nói: “Tôi là nói mấy năm trước nhà các cô làm ăn cùng Tô gia, lúc ấy để cho ba cô tổn thất không ít.”

Nguyễn Đào hiểu ra: “Bởi vì cô Tô không giống với những người họ Tô khác.”

Thật ra nàng căn bản không biết chuyện làm ăn, khi nào Nguyễn gia cùng Tô gia có chuyện làm ăn qua lại Nguyễn Đào cũng căn bản không quan tâm.

Nếu Tô Mạn đã nói, Nguyễn Đào cũng theo bản năng tin.

Tô Mạn không biết những lời này độ tin cậy có bao nhiêu, Nguyễn Đào lúc nguyện ý quả thực miệng ngọt muốn chết, chỉ sợ là vị lão gia tử Tô gia kia đối mặt với Nguyễn Đào cũng phải cười đến không ngậm miệng lại được.

Lời nói như vậy vừa ngọt ngào vừa mềm mại, trong giọng nói còn mang theo một ít nghi hoặc quyện niệm, rơi vào trong tai Tô Mạn, cũng lười đi quản độ chân thật của những lời này.