Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Rate this post

Nếu Tô Mạn và Tiêu Hiểu đều không có ý kiến, tổ tiết mục cũng vui vẻ tiếp tục chuẩn bị.

Nhiệm vụ hôm nay quả thật rất có ý nghĩa, tổ tiết mục sáng sớm đã làm hiệu ứng đặc biệt lớn với dòng chữ “Phải quan tâm người già sống một mình”, vẫn đặt ở vị trí góc trên bên trái.

Tổ tiết mục thậm chí mấy ngày hôm trước còn mua mấy cái hot search người già sống một mình ở vùng núi để làm nền, đem đề tài này hoàn toàn mang theo.

Lần trước xem phát sóng trực tiếp cùng mấy ngày hôm trước rảnh rỗi mới đuổi kịp phòng phát sóng trực tiếp mọi người đều biết trên hải đảo kia quả thật có rất nhiều người già.

Lần trước có không ít người nói nhìn thấy những ông bà cụ kia liền như nhớ tới ông bà nội nhà mình vậy.

Trong chương trình kỳ trước, Bạch Giản và Sư Ân ăn cơm ở nhà một cụ già, cùng nói chuyện phiếm phơi nắng với cụ.

Nghe được nhiệm vụ hôm nay cũng nhìn nhau cười.

Nụ cười này cũng làm cho trên bình luận một mảnh ship sống ship chết, hô thẳng Ân Vi Giản Đan chính là ngọt ngào nhất.

Một bình luận lướt lên rất nhanh 【Ân Vi Giản Đan gì chứ? Bạch tiểu thư đẹp như vậy cẩu tử Sư Ân này xứng sao?!】

Người dùng này tặng 999 cái du thuyền cho Bạch Giản.

Tổ đạo diễn lần đầu tiên nhìn thấy phát sóng trực tiếp trong chương trình tạp kỹ thế mà còn có người tặng quà, nhưng vừa phản ứng lại đúng vậy, đây là phòng phát sóng trực tiếp đó!

Giống như bị bút tích của cô ấy làm cho khiếp sợ, phòng phát sóng trực tiếp đều là fans tặng quà cho thần tượng của mình.

Trong năm phút ngắn ngủi Tô Mạn liền nhận được hơn triệu món quà, fans Tô trình độn thổ hào cũng là có thể thấy được rõ ràng.

Ồn ào đến mức tổ đạo diễn nhanh chóng tắt chức năng tặng quà, bảo mấy khách mời ở trong phòng phát sóng trực tiếp nói đừng tặng quà.

ID người vừa mới tặng quà cho Bạch Giản còn nói Sư Ân không xứng với Bạch Giản lại xông ra.

【Tổ đạo diễn có dám mở phòng phát sóng trực tiếp cá nhân không? Tặng chút quà thì làm sao chứ? Coi như là tôi an ủi những cụ già trên hải đảo đi.】

【Tiền cũng không tiêu được, thật khổ sở a.】

Đạo diễn Ninh: “……”

Đạo diễn Ninh đương nhiên không dám mở phòng phát sóng trực tiếp cá nhân, lại nhìn rất nhiều fans nhao nhao bình luận muốn mở phòng phát sóng trực tiếp cá nhân donate cho thần tượng của mình, thần tượng phát sóng trực tiếp vất vả nói như vậy.

Đạo diễn Ninh khổ không thể tả, vội vàng nói chuyện với Tô Mạn trong tai nghe.

Tô Mạn cười cười, đối với ống kính vẫy vẫy tay: “Đừng tặng quà cho tôi, muốn quyên tiền cho các cụ trên hải đảo thì đến bên trong công ích chính phủ xem thử có hạng mục hay không đi, nếu không có có thể nhắn lại cho hộp thư thị trưởng mở một cái nha, so với tặng quà cho tôi có ý nghĩa hơn nhiều.”

Nguyễn Đào liền đứng ở bên cạnh cô, cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, chủ yếu là các bạn tặng quà cũng phải bị nhà đài và tổ tiết mục rút, bạn nhìn xem tổ tiết mục buổi sáng cho chúng tôi ăn cái gì nè, tặng quà cho bọn họ làm gì chứ?”

Sau khi nàng nói xong, bình luận hoàn toàn bị nàng làm chệch hướng.

【Ha ha ha ha ha Nguyễn Đào hiểu được đừng để thương nhân trung gian kiếm chênh lệch giá.】

【Cười chết tôi rồi lần trước cô ấy mở miệng liền bảo Phù Hi Dương người ta trả tiền, hóa ra còn là tiểu tham tiền à!】

【Nguyễn Đào thật sự quá đáng yêu, tôi mà là Tô ảnh hậu tôi cũng yêu (bushi)】

Đạo diễn Ninh nhìn Nguyễn Đào châm chọc bữa sáng của bọn họ, cũng nhắm mắt theo.

Đạo diễn Ninh: Bỏ đi, bây giờ cô có nhiệt độ, tôi không thể trêu vào.

Vẫn duy trì phân đội lần trước, các khách mời ngồi lên du thuyền nhỏ quen thuộc được đưa đến trên hải đảo.

Chỉ là vị trí đổ bộ lần này có chút không giống với lần trước, lần này là cập bến ở cửa khẩu trấn nhỏ của hải đảo.

Vốn đã thương lượng xong với các cụ, tổ tiết mục lại nhân tính hóa liên lạc với con cái của các cụ, không có ý kiến gì với việc đứng trước ống kính, còn nhao nhao cảm ơn tổ tiết mục có thể làm bạn với cha mẹ họ.

Ở cửa khẩu, đạo diễn đã phân xong từng đội phải đi theo với một gia đình cụ già, lại phát một đoạn VCR cảm ơn đến từ con cái của các cụ.

Thật ra thì phát cái này là để phòng ngừa một số anti fans nói tổ đạo diễn vì quay hình liền đi quấy rầy cuộc sống của các cụ.

Sau khi xem xong video, khán giả và khách mời đều rất cảm động, sôi nổi bày tỏ hôm nay nhất định sẽ chăm sóc tốt cho các cụ.

【Thật buồn a, không phải vì cuộc sống ai nguyện ý xa xứ chứ?】

【Trên đảo tuy rằng xinh đẹp, nhưng quả thật không có tài nguyên gì, người trẻ tuổi đi ra ngoài cũng là tất nhiên.】

【Vẫn là người già đáng thương QAQ nhớ ông bà nội tôi, lập tức gọi điện thoại về.】.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||

Có thể khiến mọi người kích thích sự chú ý đối với người già quả thật cũng là ý định ban đầu của đạo diễn Ninh, lần trước sau khi quay hình xong ở hải đảo tổ tiết mục còn tặng đồ cho các cụ, đạo diễn Ninh sau khi xem cũng cảm thấy đáng thương nhất vẫn là những người già ở lại trông coi này.

Chương trình tạp kỹ của cô ấy bình thường đều là muốn biểu đạt quan niệm của mình.

《Nhật ký tình yêu》là muốn cho mọi người thức tỉnh khát vọng và hướng tới tình yêu, vốn dĩ theo đuổi chính là tình yêu vừa chân thật vừa thuần túy.

Làm bạn với người già lại có thể chăm sóc người già, mang đến cho họ một ít ấm áp, lại có thể làm cho tình cảm của các khách mời thăng ôn, một công đôi việc.

Nhà cụ Nguyễn Đào và Tô Mạn đi về phía tây hải đảo cũng ở nơi gần bờ biển nhất của thị trấn này.

Còn cần đi một đoạn đường, trên tay Tô Mạn cầm thẻ nhắc nhở tổ tiết mục cho, nhìn thoáng qua Nguyễn Đào phía sau.

Tổ tiết mục đương nhiên sẽ không để tay không tới cửa, nhưng cũng không đến mức để khách mời xách đồ đi đường xa như vậy.

Sữa và thực phẩm chức năng đã sớm đưa đến, những thứ khác đều để trước cửa nhà cụ, sau khi bọn họ đi gõ cửa lại đưa vào là được.

Mặt trời hôm nay lớn hơn lần trước một chút, Nguyễn Đào vẫn lấy tay che ánh nắng mặt trời trên trán, bởi vì lần này là đến nhà cụ cố định, tổ tiết mục cũng không cho mọi người mũ bảo hộ lần trước.

Mũ bảo hộ tuy rằng nóng, nhưng ít nhất cũng có thể che nắng.

Nguyễn Đào ở trong lòng mắng chửi đĩnh đạc, lúc đi đường cũng mang theo một ít oán khí.

Tô Mạn dừng bước, lại dừng lại ở phía trước.

“Rất nóng?”

Nguyễn Đào gật đầu, không có tính tình trả lời.

Nguyễn Đào phơi nắng lâu sẽ đau đầu, Tô Mạn nghĩ đến chuyện tuần trước nàng mới phát sốt.

Thân thể gầy yếu này thật đúng là có chút giống Lâm Đại Ngọc.

Tô Mạn trên mặt mang theo một ít ý cười, cô đưa tay hái hai mảnh lá chuối tây, nhanh chóng gấp thành một cái mũ đội lên đầu Nguyễn Đào.

Cảm nhận được xúc cảm lành lạnh từ đầu truyền đến, một mảnh bóng tối đã bao phủ trước mặt Nguyễn Đào, vững chắc chắn ánh nắng cho nàng, trên mũ còn mang theo một ít hương vị thanh ngọt đặc trưng của lá chuối tây.

Mặt Nguyễn Đào bị lá chuối tây chặn lại, trên đỉnh đầu còn có một bàn tay tựa hồ là đang đo lường cái mũ này có thích hợp hay không.

Một giọng nói lười biếng truyền đến, mang theo vẻ mê người và gợi cảm đặc biệt của người phụ nữ kia.

“Không tồi, rất thích hợp. Cái này liền không phơi nắng nữa rồi chứ? Yếu ớt thật sự.”

Thanh âm như vậy, nghe vài lần cũng sẽ cảm thấy tim đập lỡ một nhịp.

Nguyễn Đào vốn định phản bác Tô Mạn nói nàng yếu ớt, lời đến bên miệng lại đột nhiên có chút cà lăm.

Nửa ngày mới thốt ra một câu: “Không…… không phơi nữa.”

Tô Mạn Xoa nhìn một chút mới hài lòng thu tay về, bước nhanh về phía trước.

Nguyễn Đào vội vàng theo sau, một tay sờ sờ cái mũ nguyên sinh thái trên đầu mình, thậm chí trên vành mũ còn được Tô Mạn cài hai bông hoa nhỏ dùng để trang trí, dáng điệu thơ ngây của hoa sứ vàng óng ánh, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Trên hải đảo khắp nơi đều là trứng sứ, có lẽ là vì nhập gia tùy tục, trên đầu Tô Mạn cũng mang một đóa.

【Tô Mạn thật sự rất cưng Nguyễn Đào, cô ấy thậm chí cũng không làm cho bản thân một cái mũ!】

【Mũ thật đáng yêu, hu hu hu giống như hồn xuyên Nguyễn Đào!】

【 Tô ảnh hậu rốt cuộc còn có cái gì không biết không?】

【Lầu trên cô ấy sẽ không cưới bạn đâu:D】

Tổ đạo diễn cũng nhanh chóng cue Nguyễn Đào vào tai nghe: “Đào Đào à, bây giờ bạn có suy nghĩ gì?”

Những lời này là công khai, người xem trực tiếp cũng có thể nghe được tổ đạo diễn nói.

Nguyễn Đào sờ sờ vành nón, liếc mắt nhìn đôi chân dài nghịch thiên phía trước, ánh mắt dừng lại ở đoạn thắt eo Tô Mạn lộ ra.

Nàng cảm thấy cổ họng có chút ngứa, vừa có chút khô, liếm liếm khóe miệng nói: “Cảm giác rất tốt, chính là không phải nón xanh thì càng tốt.”

Đạo diễn Ninh: “???”

【Ha ha ha ha ha Nguyễn Đào thật sự không đi con đường bình thường!】

【Thần con mẹ nó nón xanh, Tô ảnh hậu nếu biết chính mình đội nón xanh cho Nguyễn Đào là cảm thụ gì (bushi)】

【Cười chết tui, an bài lên hot search!】

Nguyễn Đào không nhìn thấy bình luận đang nói cái gì, nàng từng bước từng bước đi theo sau lưng Tô Mạn, ánh mắt còn ở trên eo nhỏ dương liễu của cô, eo Tô Mạn gợi cảm lại khỏe mạnh, chính diện nhìn đường nét áo choàng tuyến càng mê người.

Nguyễn Đào đi sau lưng cô, không hiểu sao cảm thấy cái thắt eo kia rất giống cành liễu lay động giữa mùa xuân.

Không hiểu sao, liền muốn sờ một phen.