Edit: phuong_bchii
————————
Nguyễn Đào tuy rằng lá gan lớn, cũng chỉ giới hạn trong việc trèo cây hái trái cây xuống sông bắt cá, lúc gặp rắc rối chay mặn không kiêng, cho dù là ông trời cũng dám chọc vào mấy bộ xương khô mắt.
Điều kiêng kị lớn nhất của Nguyễn Đào, chính là sợ ma.
Nếu xem phim kinh dị Âu Mỹ, cảnh bạo lực đẫm máu này có lẽ Nguyễn Đào còn có thể bình luận hai câu, chẳng qua Tô Mạn cảm thấy cảnh tượng như vậy không có lợi cho sự phát triển thể xác và tinh thần của Nguyễn Đào.
“Bởi vì phim kinh dị Âu Mỹ không có chỗ gì có thể học tập, chuyển cảnh và khống chế ống kính đều kém hơn phim kinh dị kiểu Nhật, phim kinh dị kiểu Nhật có đắm chìm vào cảm giác sợ hãi. Cũng bởi vì khủng bố kiểu Nhật và khủng bố kiểu Trung Quốc giống nhau, chú ý đều là những thứ không thể thấy được mà đáy lòng con người sợ hãi, khác với bạo lực đẫm máu của Âu Mỹ. Em có thể xem lại cảnh vừa rồi. Có cần tôi lui trở lại không?”
Lúc xem phim Tô Mạn còn có thể đưa ra một ít bình luận, nhưng sự chú ý của Nguyễn Đào căn bản không nằm ở sự khác biệt giữa phim kinh dị Âu Mỹ và phim kinh dị Nhật Bản như thế nào!
Cái gì gọi là lui trở lại?!
Lui trở lại cho nàng xem hình ảnh quay chính diện của tiểu thư Saeki Kayako khiến Nguyễn Đào nhịn không được, sau một tiếng thét chói tai thật lớn liền ngã vào trong lòng Tô Mạn, trong đầu nàng đều là một mảnh ánh sáng trắng, đợi đến khi ý thức hoàn hồn thì khuôn mặt phóng đại của Saeki Kayako không ngừng lắc lư trước mắt nàng.
Còn không ngừng phát ra một số âm thanh đè ép từ cổ họng của Saeki Kayako đặc biệt phát ra.
Cái này ai nhịn được chứ?!
“A a a a a! Cô đừng tới đây nha!”
Nguyễn Đào nghẹn không được, tiếng thét chói tai từng tiếng từng tiếng xuyên thủng màng nhĩ Tô Mạn, khiến Tô Mạn cảm thấy đầu óc cũng ong ong theo.
Cô một tay ôm Nguyễn Đào, nhẹ nhàng trấn an lưng nàng, vừa đưa tay tắt phim đi.
Bóng dáng Saeki Kayako biến mất khỏi màn hình TV, từng tiếng từng tiếng thấm vào người cũng ngừng lại, cảm xúc của Nguyễn Đào cũng dần dần khôi phục lại.
Bộ phim đã bị tắt đi, màn hình chiếu cực lớn cũng tối xuống, vốn bộ phim đều u ám, làm cho người ta cảm thấy nhìn cũng có thể cảm nhận được một tầng sương mù dày đặc.
Nguyễn Đào phục hồi tinh thần lại, trên đầu đều là một tầng mồ hôi mỏng manh, ngực của nàng có chút phập phồng kịch liệt, cũng phát hiện…
Đầu của mình cứ như vậy dựa vào trước ngực Tô Mạn, không phải lúc trước nàng bệnh phát sốt cách xúc cảm một lớp áo thun, mà là càng thêm trực quan, càng thêm rõ ràng cảm giác thân thể chạm vào nhau.
Buổi tối sau khi trở về Tô Mạn tắm rửa mặc một cái váy màu lam có dây đeo, vốn dĩ Tô Mạn là nghĩ hôm nay Nguyễn Đào gặp chuyện không hay, tâm tình khẳng định còn ở bên trong trạng thái căng thẳng, tìm một bộ phim có thể thư giãn tinh thần của nàng đến xem một chút là được.
Không nghĩ tới bạn nhỏ không biết lượng sức muốn chọn phim kinh dị gì đó.
Không có lá gan này còn muốn xem phim kinh dị, Tô Mạn cũng muốn cho Nguyễn Đào một like dũng khí.
Nguyễn Đào hiện tại dựa vào trước ngực Tô Mạn căn bản cũng không dám cử động, nàng có thể cảm nhận được mùi thơm nồng nàn trên người đối phương, là mùi thơm của sữa tắm Tô Mạn dùng.
Mùi hương hoa oải hương thơm ngào ngạt, cũng làm cho nàng có chết tử tế hay không cũng nghĩ tới những văn học ABO kỳ lạ kia, bọn họ nói tin tức tố của Tô Mạn hẳn là hương vị hoa oải hương, nồng đậm mê người, làm cho người ta không ngừng muốn tới gần, lại chết đuối ở trong lòng của cô.
Vị trí xúc tu sẽ bị hoa oải hương lan tràn ra gắt gao dây dưa, cam tâm tình nguyện trầm luân chết trên người cô.
A, Nguyễn Đào xem vẫn là văn học ABO xúc tu biến dị kỳ lạ:)
Hiện tại ngửi thấy mùi hoa oải hương nồng đậm trên người Tô Mạn, đầu còn chôn ở trong khe rãnh của đối phương, mặt Nguyễn Đào đều có thể rõ ràng trực quan cảm nhận được nhiệt độ và da thịt trên người Tô Mạn, còn có thân thể mang theo một ít xúc cảm mềm mại.
Quả nhiên là chết chìm người, thì ra không cần có xúc tu gì, Tô Mạn cũng có thể dễ dàng câu người vào trong ngực của cô.
Nguyễn Đào đỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong ngực Tô Mạn lui ra, lại giấu đầu lòi đuôi lấy tay quạt gió: “Em cả người đầy mồ hôi, tôi đi tắm một cái!”
Người thoáng cái liền chạy không thấy bóng dáng, Tô Mạn cũng không ngăn cản, chỉ là nhếch lên khóe môi đẹp mắt mang theo một ít hài hước nhìn bóng lưng Nguyễn Đào chạy trối chết.
Trong bóng tối có thứ gì đó sáng lên, Tô Mạn đưa tay xem thử, là di động của Nguyễn Đào.
Tâm phòng bị thấp có thể, thế mà lại không có mật mã, ngón tay thon dài của Tô Mạn nhấn vào màn hình di động của Nguyễn Đào, liền thấy tin nhắn của Triển Duyệt trực tiếp nhảy ra.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản tình yêu cuồng nhiệt): Đào à, cậu sẽ không đồi trụy đến thật sự xem phim kinh dị gì đó chứ? Cậu cũng đừng tìm đường chết nha, mình vừa rồi đều là nói bừa đấy, Tô ảnh hậu ra mắt bộ phim đầu tiên chính là phim kinh dị đó!!! Cậu không làm chị ấy sợ được đâu!
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản tình yêu cuồng nhiệt): Nhưng mình nhớ tới cậu sợ ma, vậy cậu nói không chừng sẽ trực tiếp nhào vào trong ngực Tô ảnh hậu, vậy không sao, chúc hai người ngủ ngon ~ trải qua một buổi tối hài hòa lại tốt đẹp nha ~
Tô Mạn trượt lên trên, không có gì bất ngờ xảy ra liền thấy được một loạt lịch sử trò chuyện nói của Triển Duyệt và Nguyễn Đào.
Trái tim cô giống như trong nháy mắt bắn ra một loạt pháo hoa, giống như có thứ gì đó ở trong trái tim cằn cỗi của cô nở ra một chuỗi hoa rực rỡ chói mắt, mang theo một ít hương thơm làm cho người ta sa vào trong đó.
Cô thu hồi điện thoại của Nguyễn Đào đặt sang một bên, để cho mình ở trong một mảnh bóng tối từng chút từng chút an tĩnh lại.
Tim đập rất nhanh, nhanh đến mức so với lần đầu tiên cô lấy được cúp ảnh hậu còn nhanh hơn.
Khi đó thật ra là trong dự liệu, bất kể là cúp vòng nguyệt quế của ảnh hậu, hay là tất cả những gì cô có được bây giờ, đều là Tô Mạn từng bước từng bước cố gắng, là vật trong tay cô.
Chỉ có Nguyễn Đào, là cô không dám dùng thủ đoạn từng bước suy đoán, cũng không nỡ đặt lên người nàng bất cứ tư tâm nào mà mình sẽ bị xưng là không chịu nổi.
Nhưng nàng lại nói với Triển Duyệt nàng thích mình, có lẽ…… chỉ là nhiệt độ ba phút thôi.
Tô Mạn rất đồng ý với câu nói kia của Triển Duyệt, cho dù chỉ là vui thích trong chốc lát, đó cũng là đáng giá, cho dù trong lòng Nguyễn Đào cô chỉ là phù dung sớm nở tối tàn cái gọi là crush, vậy lướt như thế nào?
Ít nhất tình yêu cô mưu đồ đã lâu, bẫy cô đã sớm thiết lập xong.
Chỉ chờ thỏ trắng nhỏ của cô từng bước từng bước rơi vào cạm bẫy dịu dàng của cô.
Khi đó, là phù dung sớm nở tối tàn, hay là nhất thời vĩnh hằng, không phải do Nguyễn Đào nói nữa.
Nguyễn Đào đúng là đã tắm, nhưng tắm nước lạnh.
Tác phẩm tiểu thuyết quả nhiên không có lừa nàng, có chút thời điểm tâm tình kích động, đặc biệt là thời điểm cái gọi là một cảm giác tà hỏa áp không được, tắm nước lạnh đặc biệt có tác dụng nha!
Hiện tại đã có chút lạnh, nhưng làm sao Nguyễn Đào vừa mới thật sự là huyết mạch phun trào, nếu không phải đi tắm, nói không chừng chính mình đều sẽ tại chỗ ở mùi hương nhẹ nhàng của Tô Mạn liên tiếp chảy máu mũi.
Sau khi Nguyễn Đào tắm rửa đi ra, Tô Mạn đã đổi một bộ phim, là một bộ phim nghệ thuật, ánh sáng trong phòng khách biến ảo, màu sắc theo màu sắc của phim không ngừng thay đổi, những ánh sáng rơi vào trên người Tô Mạn cũng đang không ngừng biến ảo, tầng tầng lớp lớp rơi xuống từng chuỗi từng chuỗi ánh sáng.
Ánh sáng trên người cô đều là màu sắc rực rỡ, làm cho cô giống như cả người đều bao phủ trong một vòng ánh sáng, Nguyễn Đào nhớ tới một bộ phim nghệ thuật Tô Mạn từng quay trước đây.
Bộ phim nghệ thuật kia, hình như chính là đạo diễn Ninh làm đạo diễn, cũng là một trong số ít những bộ phim mà đạo diễn Ninh từng quay.
Nguyễn Đào trong thời gian gần đây xem tất cả phim của Tô Mạn, không thể không nói trong những bộ phim khác nhau Tô Mạn hiện ra dáng vẻ đều hoàn toàn khác nhau.
Người trước mắt, cũng hoàn toàn khác với những bộ phim kia.
Nàng từng bước từng bước đi qua, giống như là bước vào một phòng khiêu vũ kỳ quái, lao tới một sinh tư mộng cảnh chỉ có Tô Mạn ở nơi đó chập chờn.
Trầm luân như vậy không còn là niềm vui trong chốc lát nữa, dường như cũng sẽ khiến người ta muốn dừng lại, khiến tất cả đều biến thành vĩnh hằng.
Tô Mạn vươn tay về phía nàng, thở ra như lan: “Đào Đào, đến chỗ tôi này.”