Đúng lúc Thiện Bản Thanh mấy lần sắp sửa sụp đổ thì trong kính chiếu hậu của xe bọc thép, mặt biển phía trước dâng cao, một chiếc thuyền xung kích màu đen lao lên bờ với tiếng “rầm”.
Nếu không phải trên thuyền xung kích có thêm đủ chì để làm tăng trọng lượng, chắc bây giờ đã bị gió cuốn đi đâu mất rồi.
Đây là đội cứu hộ trên biển mà Thiện Bản Thanh cố ý phái đi, dù ông ấy tự biết rõ đội cứu hộ này không thể ra xa để cứu người, thậm chí ban đầu gió lớn còn không thể ra khơi nổi.
Nhưng với một mệnh lệnh của lão tướng, binh sĩ dưới quyền cho dù biết chắc sẽ chết nhưng vẫn xông lên vô điều kiện, đó là tinh thần của quân nhân, quân lệnh như núi.
Nếu không có những binh sĩ không sợ chết này thì cũng không có sự thịnh vượng như hôm nay của Hoa Hạ.
Và khi chiếc thuyền xung kích bị đẩy ra khỏi mặt biển, trong biển nước trào dâng, Thiện Bản Thanh thấy 4 người bị đẩy ra từ thuyền.
Thấy vậy, Thiện Bản Thanh mở to đôi mắt đỏ ngầu, vì mỗi chiếc thuyền xung kích khi ra khơi chỉ có 3 chiến sĩ, mà bây giờ thêm một người nữa, chắc chắn là họ đã cứu được ai đó trên biển.
Thiện Bản Thanh run run tay muốn mở cửa xe bọc thép ra: “Vũ Băng… chắc chăn là Vũ Băng!”
Dù chỉ là hy vọng nhỏ nhoi, ông ấy cũng muốn bám chặt lấy.
Nhưng lúc này bên ngoài gió lớn, một ông lão ra ngoài, ngộ nhỡ bị gió cuốn đi thì sao?
Diêm Đan Dương dẫn đầu đội hộ vệ kịp ngăn Thiện Bản Thanh lại: “Cụ Thiện, ngoài kia gió lớn quá, ông không thể ra được đâu!”
Thiện Bản Thanh giấy giụa đẩy đội hộ vệ, kích động nói: “Cháu gái tôi đang ở ngoài kia mà, các người đừng cản tôi!”
Không gian trong xe bọc thép vốn đã chật hẹp, cộng thêm mọi người xô đẩy nhau khiến nó càng thêm chật chội. Những vệ sĩ gần như sắp quỳ xuống van xin ‘Thiện Bản Thanh rồi.
“Các người tránh ra cho tôi, đây là mệnh lệnh!” Lúc này Thiện Bản Thanh thực sự nóng ruột.
Hơn 100 chiếc thuyền xung kích được phái đi cuối cùng cũng có một chiếc. quay trở lại, và còn mang theo một người, làm sao ông ấy không kích động chứ, mặc dù biết không chắc là Thiện Vũ Băng, nhưng chỉ cần một chút hy vọng ông ấy cũng muốn biết trước nhất.
Thấy thực sự không thể cản nổi, Diêm Đan Dương hít một hơi sâu rồi hô to: “Mở cửa xe, hộ tống cụ Thiện ra sau tường chắn gió!”
Trong cơn cuồng phong, việc mở cửa chiếc xe bọc thép đã rất vất vả.
Cuối cùng cũng đưa được Thiện Bản Thanh ra sau tường chắn gió, lúc này ba chiến sĩ ướt sũng ôm một người chạy tới.
Vừa mới trú ẩn sau tường chăn gió đã kiệt sức nằm sấp xuống đất. Thiện Bản Thanh bò tới, người được cứu về tay trái bị vật gì đó cắt rách, xương trắng lộ ra ngoài, nếu không phải ngực còn phập phồng thì có thể tưởng đã chết.
Nhưng người này không phải Thiện Vũ Băng, chỉ là một ngư dân.
Chứng kiến cảnh này, ngọn lửa hy vọng cuối cùng trong lòng Thiện Bản Thanh cũng bị dập tắt hoàn toàn bởi cơn mưa rào từ trên trời rơi xuống.
Do sự chênh lệch nhiệt độ đột ngột trong và ngoài xe, Thiện Bản Thanh chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, nhíu mày rồi ngất đi.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng điều Thiện Bản Thanh không biết, đứa cháu gái Thiện Vũ Băng mà ông ấy hằng lo lắng, hiện giờ vẫn đang đứng trên boong thuyền, nhìn ra mặt biển lặng yên, lòng đầy lo âu.
Kể từ khi Tô Vũ đi, cô bé đứng canh chừng ở đây, hy vọng chờ đợi sự trở về của anh.
“Haha, tôi nói này cô nhóc, cô muốn tôi nói bao nhiêu lần thì cô mới hiểu hả? Tuổi cô còn nhỏ, không nên liều mạng vì một thằng vô dụng. Cô nghĩ tới cha mẹ ở nhà đi, bây giờ nhất định bọn họ đang rất lo lắng cho cô đấy.”
Bạch Nhấn Hạt Tử sau khi uống rượu thì ợ một hơi, nói với Thiện Vũ Băng:
Tô Vũ đi được một ngày rồi, không nói đến việc anh có bị lửa trắng trên biển thiêu chết hay không, chỉ riêng việc người bình thường cũng tuyệt đối không thể sống trong biển lâu như vậy, nên Bạch Nhãn Hạt Tử khẳng định Tô Vũ chắc chắn đã chết rồi.
Ông ta cũng không ít lần làm công tác tư tưởng với Hà Hoàng Vĩ và Thiện Vũ Băng, khuyên họ bỏ Tô Vũ, nhanh chóng nghĩ cách quay về mới là lý trí.
Thiện Vũ Băng quay đầu nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử đầy mùi rượu, khit mũi khinh bỉ, vô thức lùi lại hai bước: “Ông cách xa tôi ra, nhìn thấy ông là tôi chỉ thấy khó chịu.”
“Ôi chao, cô gái nhỏ kia, sao lại vô lễ thế hả? Không phải ông nội đây muốn tốt cho cô à, cô có biết không, bây giờ nhờ ở cùng ông đây nên cô mới không rơi xuống biển làm mồi cho cá đấy.” Bạch Nhấn Hạt Tử vẫn tự dát vàng lên mặt mình.
Ông ta luôn cho rằng mình được thần minh che chở nên mới bình an trên biển, và rất tự hào đắc ý về điều đó.
“Rầm!”