Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Rate this post

Đợi đến khi hai người đi thật xa, tảng đá lớn đè nặng tâm can mới có thể an ổn đặt xuống đất, Thiên Tâm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi, gửi lời đến Bạch Vĩ: “ Mời công tử dẫn đường.”

“ Bắt lấy!” Bạch Vĩ vung tay ném lọ thuốc về hướng Thiên Tâm, tiếp tục nói: “ Anh uống hết cái này, chúng ta sẽ ngay lập tức xuất phát.”

“ Cái gì đây?” Thiên Tâm ngờ vực hỏi.

Bạch Vĩ trả lời: “ Là mê dược, phòng hờ anh có ý định muốn bỏ trốn.”

Thiên Tâm trợn mắt chép miệng, biểu cảm khinh thường lộ rõ trên nét mặt. Thiên Tâm đúng là có ý định muốn bỏ trốn, hắn dự định nhân lúc đám người này lơ là cảnh giác sẽ một kích thoát thân, nào ngờ Bạch Vĩ lại đoán được tính toán của hắn, trong người thậm chí còn cất sẵn lọ thuốc mê dược.

Cầm lọ thuốc nhỏ lắc lắc vài cái, Thiên Tâm hỏi Bạch Vĩ: “ Không phải chứ! Đều là người với nhau, ít ra cũng nên cho nhau cái niềm tin. Sau lưng anh còn có 15 tên thuộc hạ, còn tôi thì chỉ một mình, việc gì anh phải kỹ lưỡng đến như thế?”

“ Hành sự trên đời đều cần sự cẩn trọng, thay vì đặt niềm tin lên người, tôi thà đặt niềm tin lên chính mình.” Bạch Vĩ dừng một lúc, tiếp tục nói, “ Đừng chống cự vô ích, anh không tự nguyện uống, người khác cũng sẽ giúp anh uống.”

Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Thiên Tâm thân cô thế cô, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời của Bạch Vĩ. Dòng nước không màu không mùi chảy qua cuống họng, Thiên Tâm nốc cạn lọ mê dược, sau đó lười biếng thả lọ rỗng rơi xuống mặt đất.

Bạch Vĩ hài lòng với sự hợp tác của Thiên Tâm, hắn xếp lại quạt giấy, cánh tay phải hướng ra ngoài, bày ra tư thế mời khách: “ Mời!”

Nghĩa Hiệp tỉnh dậy, nhìn chân phải đã được băng bó, một đoạn ký ức ngắn trong đầu hắn lập tức xuất hiện. Sau khi Thiên Tâm rời đi không lâu, trên miệng hố đột nhiên xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, bọn chúng đu dây nhảy xuống, chẳng nói năng gì liền tóm lấy hắn, hung bạo kéo hắn ra hỏi bẫy thú. Cảm giác bắp chân bị xé toạc khiến hắn đau đớn đến hôn mê, hắn không còn nhớ bất cứ chuyện gì nữa, cũng không biết rằng bản thân đã trở về thuyền bằng cách nào.

Phan Đức cẩn thận đặt bát thuốc lên bàn nhỏ, phát hiện Nghĩa Hiệp đã tỉnh, hắn vội vàng tiến đến hỏi thăm: “ Nghĩa Hiệp, cậu có cảm thấy cơ thể bất thường ở chỗ nào không?”

Nghĩa Hiệp lắc đầu trả lời: “ Không có, tôi chỉ bị thương ở phần chân, những chỗ khác không hề bị tổn hại.”

“ Thế thì tốt.” Phan Đức nhìn ra ngoài cửa chính, rồi lại nhìn Nghĩa Hiệp, nhỏ giọng nói, “ Mạnh là người đã cõng cậu quay trở về thuyền, cậu ấy nói rằng cậu bất cẩn rơi vào bẫy thú, phần chân bị cây nhọn đâm xuyên qua, mất máu rất nhiều. Thiên Tâm đã nhờ cậu ấy nhanh chóng mang cậu quay trở về thuyền, còn nhờ vả tôi đặc biệt quan tâm đến cậu.”

Nghĩa Hiệp nhăn mày khó hiểu, nếu Mạnh đã cõng hắn về thuyền, vậy đám hắc y nhân kia là ai, vì sao bọn chúng lại chủ động muốn cứu giúp cậu.

“ Thầy Đức, A Tâm đâu rồi?”

“ Thiên Tâm sao? Cậu ấy không trở về cùng Mạnh. Nghe Mạnh kể lại, trong lúc 3 người ở trong rừng, Thiên Tâm có gặp lại được một vị bằng hữu lâu năm. Cả hai đứng hàn huyên một lúc, cuối cùng là Thiên Tâm đồng ý về nhà vị bằng hữu ấy chơi vài ngày, còn hứa là sẽ mang đồ tốt về cho chúng ta.”

Nghĩa Hiệp nào bị những lời nói vụng về của Mạnh đánh lừa, Thiên Tâm vốn là người trọng tình nghĩa, hắn lại bị thương nặng như vậy, chắc chắn Thiên Tâm sẽ cùng Mạnh đưa hắn quay về thuyền, nào có chuyện tự ý bỏ thuyền để ở nhà vị bằng hữu kia vài ngày. Còn nữa, Mạnh vốn dĩ không giỏi ăn nói, nếu không được Thiên Tâm dặn dò trước, hắn làm sao có thể bịa chuyện lưu loát như vậy, từng từ từng chữ liên kết chặt chẽ tựa như được người sắp đặt sẵn. Nếu suy luận của Nghĩa Hiệp là đúng, Thiên Tâm e là đã gặp chuyện không tốt, mặc dù không đe dọa đến tính mạng, nhưng cũng không thể tự mình thoát thân.

Nghĩa Hiệp biết ý Thiên Tâm, hắn đành miễn cưỡng hùa theo lời nói dối của Mạnh: “ A Tâm là thế, ngủ thì đến trưa mới dậy, đi trên đường thì cứ bước dài bước ngắn, chỉ có mấy chuyện này mới có thể khiến cậu ấy năng nổ được một chút. Đúng rồi, chúng tôi có săn được một con sơn dương to lắm, thầy Đức có thấy Mạnh mang nó về không?”

“ Có chứ! Sau khi đưa cậu lên thuyền, Mạnh liền vội vàng chạy ngược lên núi, tầm khoảng gần trưa mới quay trở về, trên vai còn vác theo một con sơn dương trưởng thành. Mạnh và Tấn Tài cùng nhau mổ thịt sơn dương, phần lớn thịt đều đã được Hữu Ý bán ở trong chợ, số còn lại thì tôi để ở gian bếp.”

Lệ Hoa cầm cái muỗng khuấy đều nồi lớn trên bếp, món thịt hầm rau củ đã được nấu chín, mùi thịt tỏa ra bao phủ cả con thuyền nhỏ, khiến cho lòng người rạo rực không thôi.

Lệ Hoa xoay người nhìn qua ô cửa sổ, nói với Phan Đức: “ Anh ơi, món ăn đã chính rồi, anh xuống thuyền gọi mọi người lên ăn trưa đi.”

“ Ừ.” Phan Đức đứng dậy chuẩn bị rời đi, sựt nhớ đến điều gì đó, hắn quay đầu nói với Nghĩa Hiệp: “ À, Mạnh có nhờ tôi chuyển lời đến cậu. Thiên Tâm dặn cậu phải chú ý đến vết thương ở chân, đừng vì nóng vội mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai của mình.”

Nghĩa Hiệp giấu phiền muộn trong lòng, mỉm cười cười trả lời: “ Tôi đã hiểu. Cảm ơn thầy Phan đã truyền lời.”

Mặt đường rải đầy sỏi đá khiến cho xe ngựa bị xóc nẩy lên, Bạch Vĩ vén rèm cửa cổ ngắm nhìn quang cảnh, dường như hắn chẳng hề hấn gì với sự rung lắc dữ dội của xe ngựa. Ngồi yên vị trên miếng đệm dày, Bạch Vĩ cúi mắt nhìn Thiên Tâm đang nằm bất động trên mặt sàn, mặc cho cái đầu nhỏ nhiều lần va đập vào mặt sàn, Thiên Tâm vẫn không hề có chút phản ứng nào.

Cũng đúng thôi, mê dược của hắn là loại có hoạt dược cực mạnh, ngay cả Hắc Cầm cũng không thể đi nổi quá 5 bước chân. Nhưng Bạch Vĩ vẫn có điều không hiểu, Hắc Cầm có võ công cao cường đến vậy mà vẫn bị chuốc mê dễ dàng, cớ sao Thiên Tâm sau khi uống cạn lọ mê dược vẫn có thể bước vững đến hơn 20 bước.

Bạch Vĩ nghiêm túc hồi tưởng lại sự việc…

“ Tôi tên là Thiên Tâm, xin được hỏi quý danh của công tử?”

“ Bạch Vĩ.”

“ Bạch Vĩ… quả là cái tên hay. Vậy tôi nên xưng hô với ngài như thế nào?”

“ Anh cứ gọi thẳng tên tôi là được, tôi cũng không quá câu nệ tiểu tiết.”

“ Ồ! Vậy thì… Anh Vĩ, anh có thể gọi tôi là Thiên Tâm, hoặc cũng có thể giống với anh Hiệp, gọi tôi là A Tâm.”

“ Nhưng tôi cảm thấy cách gọi này không phù hợp với cậu.”

“ Vậy anh Vĩ thấy cách gọi nào mới phù hợp với tôi?”

“ Trong mắt tôi, anh trông giống như một miếng điểm tâm nhiều lớp, nhìn bên ngoài thì xấu xí tầm thường, khi vào miệng lại thơm ngon hấp dẫn. Thiên Tâm… điểm tâm! Từ nay về sau tôi sẽ gọi anh là điểm tâm.”

“ Cũng được, dù sao cũng chỉ là…” Giọng nói Thiên Tâm nhỏ dần rồi im bặt, Thiên Tâm nặng nề ngã xuống mặt, mí mắt khép lại, triệt để mất đi ý thức.

Bạch Vĩ âm thầm tính toán trong đầu: Sau khi Thiên Tâm uống hết lọ mê dược, 10 bước đầu đi rất vững, bước chân thứ 13 mới đi chậm lại, bước chân thứ 16 càng đi chậm hơn, giọng nói nhỏ dần ở bước chân thứ 18, đầu gối hơi khụy xuống ở bước chân thứ 22, đến bước chân thứ 23 mới hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Dựa trên trăm lần thử nghiệm trước đó của Bạch Vĩ, chưa từng có ai đủ sức vượt qua 5 bước chân, hắn cũng đã đích thân thử qua mê dược, hiệu quả đem lại quả thật còn vượt trên cả mong đợi. Mãi đến hôm nay, khi tận mắt chứng kiến quá trình ngấm thuốc của Thiên Tâm, những kết quả thử nghiệm trước đó của hắn đã hoàn toàn bị lật đổ.

Bạch Vĩ tự hứa với lòng, sau khi quay trở về phủ, chắc chắn hắn sẽ nghiêm túc nghiên cứu lại mê dược, và Thiên Tâm đương nhiên sẽ trở thành con chuột bạch hoàn hảo nhất để thử thuốc.