Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Đồng tử trong mắt Thiên Tâm co rút lại, bàn tay đặt sau lưng vô thức siết chặt, các móng tay đua nhau cắm sâu vào từng tấc da thịt mềm mịn.
Dạ Nguyệt kiếm, Thiên Tâm suýt nữa đã quên cái tên này.
Trải qua 6 năm thời gian, Thiên Tâm lựa chọn cuộc sống trôi nổi trên con thuyền nhỏ, một phần vì muốn ngắm cảnh đẹp thế gian, một phần vì muốn tìm kiếm chân lý sống. Nhưng trên hết, lý do chính để hắn làm điều này, chính là vì muốn được ở gần hơn với Dạ Nguyệt kiếm.
Quay lại thời điểm xảy ra trận chiến huyết tanh mưa máu, sau khi Thiên Hương nhảy xuống vực, thân thể nàng chìm dần trong dòng sông lạnh giá tịch mịt, khoảng khắc nàng nhắm mắt xuôi tay, Dạ Nguyệt kiếm cũng vì thế mà rời khỏi chủ nhân, lặng lẽ cắm chặt vào đáy sông.
Trong đêm mưa bão bùm, dòng sông thét gào cuốn Thiên Hương trôi thật xa, đến khi có hai ngư dân phát hiện thi thể nàng lẫn lộn trong đám lục bình thì đã là chuyện của 4 ngày sau. Sở dĩ gọi nàng là thi thể, cũng bởi vì nàng khi ấy đã giống hệt một người đã chết, hô hấp không còn, cơ thể lạnh toát, trên người chằn chịt vết thương.
Mặt trời đứng trên đỉnh đầu, tại bãi tha ma nằm dưới chân núi, từng xấp vàng được đốt cháy, hai ngư dân đang dùng cuốc xẻng để đào hố chôn người. Thi thể Thiên Hương được cuộn trong tấm chiếu rách, tia nắng xuyên qua lỗ thủng trên chiếu, soi rọi gương mặt trắng toát không còn sức sống. Đột nhiên Thiên Hương mở mắt, lồng ngực lên xuống không ngừng, cái miệng nhỏ tham lam nuốt lấy từng ngụm không khí tươi mới.
“ Ma! Có ma!” Nhìn thấy thi thể đang không ngừng động đậy, hai ngư dân bị dọa sợ, cuốc xẻng trên tay đều vứt sang một bên, ba chân bốn cẳng đua nhau chạy về hướng nhà dân cách đó một khoảng xa.
Thiên Hương chật vật thoát khỏi tấm chiếu, nàng lồm cồm đứng dậy, bước cao bước thấp rời khỏi bãi tha ma. Một lát sau, vài chục người nối đuôi nhau chạy đến bãi tha ma, bụi đất mịt mù kéo dài cả quãng đường, dẫn đầu đoàn người chính là hai ngư dân vừa bỏ chạy ban nãy.
“ Đâu rồi? Rõ ràng chúng tôi đã cuộn thi thể cô ta trong tấm chiếu rách này mà.”
“ Phải, có tôi làm chứng. Sáng nay chúng tôi giăng lưới dọc theo bờ sông, sau đó thì phát hiện một thi thể nữ tử mắc vào đám lục bình, thấy thương người ta nên chúng tôi mới cùng nhau đào hố chôn người. Ai mà ngờ hố còn chưa đào xong, cả hai đứa lại bị thi thế đó dọa một vố chứ.”
“ Tôi thấy hai anh bị quáng gà rồi, giữa trưa nắng như thế này, có con ma nào ngu đến mức nhảy ra dọa hai anh không? Tôi nghĩ là có con mèo đen nào đó vô tình nhảy qua cái xác, cái xác với vì thế mà bật dậy thôi.”
“ Vợ tôi nói đúng đấy. Ấy chết, có khi nào cái xác đó bị người ta trộm đi bán hay không? Tôi nghe nói mấy nhà giàu thường mua lại xác người để tổ chức đám cưới với đứa con đã chết của bọn họ.”
“ Ý, ghê vậy sao.”
…
Tiến vào trấn nhỏ, Thiên Hương bán hết trang sức trên người, dùng số tiền đó để mua bộ y phục mới cùng vài thang thuốc chữa trị vết thương. Trải qua 5 tháng tích cực điều trị, thể lực của nàng gần như đã hồi phục, duy chỉ có độc Mộng Băng là vẫn không có tiến triển gì.
Thiên Hương thay đổi ngoại hình thành Thiên Tâm, một người một thuyền tiến về khúc sông định mệnh ấy, dành ra hơn 10 ngày chỉ để tìm kiếm Dạ Nguyệt kiếm mà nàng đã bỏ rơi.
Càng hy vọng lại càng thất vọng, nàng ngâm mình trong nước đến mức cảm mạo, thậm chí nàng còn nghi ngờ về bản thân, nghi ngờ về đoạn ý thức cuối cùng trước khi nàng bất tỉnh. Trong đêm trăng, Thiên Hương mượn rượu giải sầu, mượn ánh trăng soi nội tâm, mượn cơn gió trao tâm sự. Nàng thẫn thờ trên thuyền một lúc lâu, nghiền ngẫm lại mọi biến cố trong đời, nàng có lúc sáng suốt, có lúc lại mù mịt, có lúc chấp nhận hiện thực, có lúc lại cố chấp cứng đầu.
Rốt cuộc nàng đang mong chờ thứ gì? Vì sao nàng lại muốn tìm kiếm Dạ Nguyệt kiếm? Nàng là đang tìm kiếm Dạ Nguyệt kiếm, hay là nàng đang tìm kiếm chính bản thân mình?
Ôm chặt hộp gỗ trong lòng, Thiên Hương hung hăng ném vò rượu đã uống cạn ra khỏi thuyền, tiếng vò rượu va chạm mặt nước tĩnh lặng cũng giống như tiếng vỡ vụn đến từ tâm thức của nàng.
Cha nàng nói đúng, mười dặm gió xuân không bằng tự làm bản thân hài lòng, thay vì nàng quay đầy tìm kiếm những thứ hão huyền, cớ sao nàng lại không nhìn thẳng về phía trước, cả một bầu trời rộng lớn đang giang tay chào đón nàng.
Kiếm còn người còn, kiếm mất người vong, nếu Dạ Nguyệt kiếm đã lựa chọn ẩn mình dưới đáy sông, thân phận Thiên Hương này cũng nên kết thúc tại đây.
Lý Thiên Hương đã chết, Dạ Nguyệt kiếm cũng không còn.
Nàng… à không, hắn bây giờ chính là Lý Thiên Tâm, là chủ nhân của con thuyền nhỏ, cũng là một lữ khách thích rong chơi đây đó.
Thiên Tâm sống một mình trên con thuyền nhỏ đã được 5 năm, hắn đã quen với sự cô đơn, cũng đã quen với nhịp sống chậm rãi nhàn hạ mà bản thân mong muốn. Có lẽ ông trời thấy hắn quá nhạt nhẽo, nên bắt buộc hắn phải rơi vào những tình huống oái ăm, rồi lại từng chút gặp gỡ những người bạn mới, giúp tô điểm thêm chú màu sắc vào bức tranh xám xịt một màu của hắn.
Nghĩa Hiệp đại diện cho màu vàng – màu sắc của năng lượng và công việc. Hắn dùng sự nhiệt đình để đối đãi mọi người, trong nét ôn nhu lại chứa nét nghiêm nghị, khiến người đối diện có cảm giác an toàn đáng tin cậy.
Tấn Tài đại diện cho màu lam – màu của trí tuệ và sự thật. Hắn là một con sói tinh ranh, chẳng có sự dối trá nào có thể tùy ý tung hoành dưới mí mắt hắn. Nếu không phải Thiên Tâm từng cứu hắn một mạng, Tấn Tài cũng sẽ không có cơ hội được lên thuyền. Nếu Tấn Tài không thể hiện sự trung thực, Thiên Tâm cũng sẽ không mặc hắn tiếp tục trộm cắp tiền tài. Nuôi một con sói tinh ranh trong nhà, là phúc hay là họa, tất cả đều bắt nguồn từ hạt giống của sự tham lam.
Lệ Hoa đại diện cho màu hồng – màu sắc của tình yêu và cảm xúc. Lệ Hoa là một nữ tử tài giỏi, Kim tú bà đã nhận ra giới tính của hắn bằng một cái chớp mắt, thì làm gì có chuyện Thiên Tâm qua mắt được Lệ Hoa. Chỉ là nàng ấy lựa chọn che giấu giúp hắn, dùng cách của bản thân để chăm sóc hắn, yêu thương hắn. Thiên Tâm biết rõ đoạn tình cảm mà Lệ Hoa gửi gắm cho mình, hắn cũng rất trân trọng tấm lòng của Lệ Hoa. Không thể thành phu thê thì sẽ thành bằng hữu tốt, tính ra hắn vẫn không bị thiệt chút nào.
Phan Đức đại diện cho màu lục – màu sắc của sự sống và chữa lành. Phan Đức có một trái tim quá đỗi lương thiện, hắn mang y đức của bản thân để cứu chữa cho biết bao bệnh nhân nghèo khổ, thậm chí còn dùng hết số tiền ít ỏi mà bản thân khó khăn kiếm được để mua thuốc tặng người. Dân gian thường nói người tốt sẽ có phúc khí, nhưng trong mắt Thiên Tâm, có phúc khí thì chưa chắc sẽ được điềm lành.
Mạnh đại diện cho màu đỏ – màu sắc của nhiệt huyết và sự can đảm. Mạnh có thân hình nổi bật, sức khỏe tráng kiệt, tính tình thật thà pha chút nóng nảy. Với tinh thần ham học hỏi cùng ý chí cầu tiến, Mạnh đã có thể phát huy sức mạnh của mình trong võ thuật, cũng đã biết cách kiềm chế cảm xúc của bản thân hơn. Thiên Tâm rất mong chờ vào tương lai của Mạnh, dựa vào độ tuổi của Mạnh, nếu gia nhập vào quân đội triều đình, tiền đồ chắc chắc sẽ nở nộ.
Hữu Ý đại diện cho màu tím – màu sắc của huyền bí và sự sáng tạo. Hữu Ý là một cô nhóc ham vui, ngoài việc hay chọc giận Nghĩa Hiệp cùng Tấn Tài, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn phối hợp làm việc cùng với mọi người. Cũng giống như Tấn Tài, sẽ có vài ngày nàng rời khỏi thuyền, bảo rằng cần giúp vài hộ gia đình lập pháp đàn trừ ma. Thiên Tâm ngoài mặt vui vẻ đồng ý, trong lòng lại thập phần nghi ngờ. Nói thật, Thiên Tâm không hoàn toàn tin vào Hữu Ý, nói đúng hơn là Hữu Ý cùng Hạ Linh. Trải qua thời gian chung sống cùng nhau, Thiên Tâm luôn giả vờ để lộ sơ hở trước mặt nàng, hòng dụ rắn ra khỏi hang. Tiếc rằng nàng quá thông minh, trải qua thời gian dài giăng lưới không thu được thành quả, hắn bèn phải tiếc nuối thu tay, để cho mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên nhất.
Đã lâu rồi Thiên Tâm chưa gặp lại Hạ Linh, kể từ cái đêm bọn họ cùng nhau lập pháp trận gọi hồn con trai nhà ông Bảy Xui, linh hồn Hạ Linh chỉ xuất hiện một lần duy nhất tại đó, cũng chưa từng xuất hiện thêm bất cứ lần nào nữa.
Thiên Tâm hoài nghi về Hữu Ý, thật sự Hữu Ý có linh hồn thứ hai, hay đó chỉ là vở kịch mà nàng dày công chuẩn bị trước mặt hắn và Nghĩa Hiệp. Hạ Linh có thực sự tồn tại, hay chỉ là một nhân vật mà Hữu Ý diễn ra?
Nhìn Dạ Nguyệt kiếm trên giá đỡ, Thiên Tâm hỏi Bạch Vĩ: “ Anh Vĩ, anh dẫn tôi đến mật thất này, không hẳn là chỉ muốn khoe hai món bảo kiếm này đâu nhỉ?”
“ Điểm tâm thật hiểu ý tôi. Lần này dẫn anh đến đến, một phần là vì muốn khoe với anh, nhưng mục đích chính…” Bạch Vĩ đặt đèn dầu lên trên giá đỡ, hắn cầm Dạ Nguyệt Kiếm lên, ngón tay vuốt dọc theo vỏ kiếm, rồi lại đột nhiên ném kiếm về hướng Thiên Tâm, “ … vẫn là muốn cùng anh giao lưu một chút!”
Dạ Nguyệt kiếm bay trên không trung rồi rơi vào ngực Thiên Tâm, Thiên Tâm lúng túng ôm lấy thanh kiếm, lại trừng mắt nhìn về mũi thương đang xé gió lao tới, theo bản năng lộn nhào vài vòng ra sau.
Trái tim Thiên Tâm đập liên hồi, giữ khoảng cách an toàn với Bạch Vĩ, Thiên Tâm lên tiếng trấn an: “ Anh Vĩ, có gì thì từ từ nói chuyện, quân tử động khẩu không động thủ.”
Bạch Vĩ cười nhạt, ánh mắt lạnh băng nhìn về Thiên Tâm: “ Kiếm đã ở trong tay anh, nếu còn không động thủ, anh chắc chắn sẽ phải chết.”