Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Rate this post

Sau khi rời khỏi lều, việc đầu tiên Bạch Vĩ làm là tìm kiếm bóng dáng Thiên Tâm.

Qua lời tường thuật của đám thuộc hạ, Thiên Tâm nói rằng bản thân đã được Bạch Vĩ giao cho một nhiệm vụ cấp bách, thời gian vô cùng gấp gáp, cần phải tự mình tiến vào rừng sâu, trước khi đi còn lấy từ chỗ bọn hắn chút ít lương khô cùng túi nước đầy.

Bạch Vĩ cười thầm trong bụng, không hổ là con cáo xảo quyệt Thiên Tâm, lại ngang nhiên dám mượn danh của hắn để bỏ trốn. Đợi hắn giải quyết xong vấn đề trước mắt, hắn sẽ đích thân thả lưới bắt con cáo nhỏ này trở về.

Bạch Vĩ tiến vào một căn lều lớn, sức chứa bên trong có thể lên tới gần chục người.

Hắc Cầm ngồi xếp bằng, mí mắt khép hờ dưỡng thần, khoanh tay ôm chặt kiếm vào lòng.

Hạ Linh ngồi đối diện Hắc Cầm, tay phải đặt vuông góc với đầu gối, chăm chú quan sát từng hoa văn đẹp mắt trên bộ móng vuốt sắt.

Bạch Vĩ nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống, chủ động lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh pha vài phần trầm lặng: “ Hắc Cầm, Hạ Linh, có điều gì lạ thường tại khu vực phía Đông không?”

“ Tất cả thông tin đều đã ghi hết trên thư báo, không phát hiện thêm điều gì khác.” Hắc Cầm trả lời ngắn gọn.

“ Nhạt nhẽo.” Hạ Linh lườm Hắc Cầm một cái, có vẻ như không quá hài lòng với câu trả lời của hắn, nàng chuyển sang nhìn Bạch Vĩ, tiếp tục nói, “ Dựa vào vết tích còn lưu lại của bọn chúng, có thể đoán được bọn chúng là người của Mạt Quốc. Còn việc vì sao người Mạt Quốc muốn nhắm vào Quản Huyền Môn, e rằng cần phản tốn khá nhiều thời gian để tìm hiểu.”

Bạch Vĩ lẩm nhẩm trong miệng hai chữ ‘ Mạt Quốc”.

Mạt Quốc vốn là đất nước hiếu chiến, kể từ khi Mạt Quốc cùng Quang Bách Quốc kí kết hiệp ước hòa bình, mối quan hệ giao thương giữa hai nước ngày càng phát triển, người dân cũng dần quên đi quãng thời gian máu tanh lửa khói kia.

Cuộc đời vốn là câu đố, chẳng ai có thể nhìn trước tương lai, càng chẳng ai có thể đoán được lòng người. Trong quá khứ tộc Lãnh Mạt đã từng đơn phương phá bỏ hiệp ước, liệu rằng sắp tới, khi người dân đang mãi mê chìm đắm trong hạnh phúc và bình an, chiến tranh một lần sẽ nổ ra?

Chuyện giữa Quản Huyền Môn và đám người Mạt Quốc, Bạch Vĩ có thể âm thầm xử lý. Nhưng hiện tại người Mạt Quốc đã xuất hiện trong lãnh thổ Quang Bách Quốc, là một người dân yêu nước, Bạch Vĩ đương nhiên sẽ không để cho chuyện này lắng xuống.

Bạch Vĩ hỏi Hạ Linh: “ Có chắc là người Mạt Quốc không?”

Hại Linh đáp trả Bạch Vĩ bằng ánh mắt kiên định, vung tay ném về phía hắn một chiếc nhẫn Quy Ngọc – Món trang sức đặc trưng của nam nhân tộc Lãnh Mạt.

Bạch Vĩ siết chặt chiếc nhẫn trên tay, dẻo miệng chọc ghẹo Hạ Linh: “ Ây dô, Hạ Linh nhà ta có lòng thật đấy. Nhưng thật đáng tiếc, tấm thân ngọc ngà ngày đã có chủ, không thể mở lòng đón nhận thêm một ai.”

“ Phát gớm!”

“ Tạm thời tôi sẽ giữ món đồ này, chờ sau khi quay trở về Quản Huyền Môn sẽ bàn giao lại cho Hội đồng Thập Ma.”

Quản Huyền Môn.

Việt Trạch đang bận rộn xử lý chồng sổ sách cao ngất trên bàn, gác đầu bút lên nghiên mực, hắn đưa tay bóp mạnh trán, ép buộc bản thân phải tỉnh táo hơn.

Một tên thuộc hạ tiến đến đứng trước mặt hắn, trên tay là bức phong thư được gửi từ chỗ của Bạch Vĩ.

Xé bỏ phần niêm phong, Việt Trạch lấy ra bức thư, mở ra ngồi đặt ngay ngắn lên mặt bàn.

Bức thư không hề có một chữ viết nào, chỉ đơn thuần là một tờ giấy trắng. Hắn đút tay dưới hộc bàn, lôi ra một lọ nước sơn không màu không mùi, sau đó vớ lấy một cái cọ khô ở trên giá treo bút, nhúng đầu cọ vào lọ nước sơn, cẩn thận quét đều khắp mặt giấy. Thật kì diệu, chỉ sau vài giây, trên mặt giấy ướt liền xuất hiện vô số chữ viết.

Việt Trạch chăm chú đọc nội dung trên thư, cho đến khi nhìn thấy hai chữ Mạt Quốc, đôi mắt hắn chợt mở to, há hốc mồm kinh ngạc. Hắn nhanh chóng cất bức thư báo vào trong người, vội vàng cất bước hướng về phía đại điện, muốn đem tin tức tại núi Hiểu Yên báo lại với Hội đồng Thập Ma.

Núi Hiểu Yên.

Trải qua nhiều ngày sống trong rừng, đói thì tự kiếm đồ ăn, khác thì tự kiếm nguồn nước, Thiên Tâm bây giờ quả thực rất buồn chán, hắn chỉ muốn được quay trở về con thuyền nhỏ, bàn tay nắm lấy cần câu cá, thân mình lắc lư trên chiếc ghế bập bênh.

Thiên Tâm ngồi xổm trên một tảng đá lớn, hai tay chống cằm, đưa mắt nhìn về chốn xa xăm. Hắn đã đi loanh quanh khắp ngọn núi, gần như đã xem qua hết thảy cảnh vật nơi này, lại tuyệt nhiên chẳng thể tìm thấy một nơi nào trông có vẻ giống với giấc mơ của hắn.

Chẳng lẽ hắn thật sự đã nghĩ nhiều chăng, giấc mơ ấy không phải là điềm báo, mà chỉ đơn thuần là một giấc mơ bình thường như bao giấc mơ khác.

Thiên Tâm lắc đầu cười trừ, hắn đứng dậy vươn vai, tùy ý than thở với đất trời: “ Buồn quá.”

Vút!

Một mũi tên xé gió lao tới, Thiên Tâm ngã người ra sau, thuận thế lộn một vòng rồi tiếp chân xuống đất, thân thể nhỏ thành công được tảng đá lớn che chắn, tạm thời sẽ không khiến hắn đón nhận thêm bất cứ sự đột kích bất ngờ nào.

Thiên Tâm ánh mắt sắc lạnh, đôi tai vểnh lên chăm chú lắng nghe động tĩnh. Dường như không thể nghe được bất cứ âm thanh lạ nào trong phạm vi quanh đây, hoặc có nói rằng, kẻ nguy hiểm kia ẩn dấu quá giỏi, đến mức hòa thành một thể với khung cảnh núi rừng.

Thiên Tâm cởi bỏ phần áo khoát bên ngoài, treo áo vào cây gậy dài, dè dặn đưa áo sang một bên, cố ý để lộ phần vai của y phục ra khỏi tảng đá.

Khoảng khắc phần y phục vừa lộ ra mép tảng đá, tiếng ‘ Vụt’ một lần nữa vang lên, mũi tên mang theo nguồn lực mạnh mẽ, hung hăng xé toạc một lỗ lớn trên y phục của Thiên Tâm.

Thiên Tâm giật mình trong giây lát, vội vàng thu lại áo, rồi chọc 2 ngón tay vào cái lỗ bị chọc thủng, ngạc nhiên thốt lên: “ Ghê vậy!”