Rate this post

Sau khi Tiêu Tuyết Ny rời đi, Trần Phúc vẫn không ngừng thò đầu ra nhìn theo bóng lưng người ta.

Tô Vũ cũng nhìn theo bóng lưng Tiêu Tuyết Ny rời đi nói: “Ông cảm thấy người này thế nào?”

“Tôi nói cho cậu biết, con lai mười người thì có đến chín người không ra gì, dù sao cũng không phải là người của nước này, cậu nhìn xem, đôi mắt xanh lấp lánh, tuyệt đối không chê vào đâu được.”

Nói xong, ông ta nghiêng đầu nhìn Tô Vũ nói: “Này, cậu có ý gì? Tôi nói cho cậu biết, hai người không có khả năng đâu, người ta sống ở trong xã hội thượng lưu, còn chúng ta cùng lắm chỉ xem xong cho đỡ nghiện, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, đừng nghĩ nhiều, kẻo lại đau khổ vì tương tư.”

Tô Vũ lườm Trần Phúc một cái, cũng không trả lời, hiển nhiên Trần Phúc hiểu sai ý. Không thể không thừa nhận Tiêu Tuyết Ny quả thật khá xinh đẹp, nhưng mà trong mắt Tô Vũ, Tiêu Tuyết Ny lại càng giống một học sinh hiếu học hơn.

Nếu như Tiêu Tuyết Ny bằng lòng, Tô Vũ cũng không ngại nhận cô ấy làm đệ tử ngoại môn của Quỷ Y Môn, trăm năm sau mình đắc đạo thành tiên thì ở trên địa cầu cũng có người kế thừa y bát của anh.

“Tôi ra ngoài ăn cơm.” Tô Vũ bỏ lại một câu rồi rời khỏi Dịch Phúc Quán.

Ngay khi Tô Vũ vừa rời đi, Thẩm Hân Duyệt đội mũ che nắng mặc váy dài cực kỳ phong cách đi vào trong tiệm.

“Xin hỏi, anh Tô có ở đây không?”

Giọng nói ngọt ngào này khiến Trần Phúc nhanh chóng quay đầu lại, khi nhìn thấy Thẩm Hân Duyệt, Trần Phúc thở dài thầm nói: Tên nhóc này có số đào hoa à? Lại có người đẹp tìm tới cửa.

“Không có ở đây, vừa mới ra ngoài ăn cơm rồi, lát nữa cô lại đến đi.”

Thẩm Hân Duyệt trực tiếp ngồi trên ghế mây nói: “Tôi chờ ở đây.”

Dựa theo tin nhắn Mã Hiểu Lộ gửi, Tô Vũ tìm được một quán rau xào nổi tiếng.

“Bên này… bên này…” Nhìn thấy Tô Vũ đi vào cửa, Mã Hiểu Lộ đứng dậy, không ngừng vẫy tay.

Tô Vũ đi tới, hai người Tôn Kỳ và Lục An Kỳ cũng đứng lên, cung kính mời Tô Vũ ngồi xuống.

“Cơm canh đạm bạc xin anh Tô đừng để ý.” Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, nếu ai lại coi Tô Vũ là kẻ điên ăn quả hoa hồng lam thì người đó chính là kẻ ngốc.

Tô Vũ mỉm cười nhìn Mã Hiểu Lộ rồi nhún vai, ý kia hình như là đang nói: Cũng không phải là anh nói cơm canh đạm bạc.

“Được rồi, đừng khách sáo như vậy, gọi là anh Tô cái gì nghe xa lạ lắm, trước kia gọi thế nào thì bây giờ gọi thế đó.” Nhưng mà sau khi Mã Hiểu Lộ nói xong lại ý thức được, hình như trước kia mình cũng chưa từng đi ra ngoài với Tô Vũ.

“Gọi tôi là Tô Vũ là được rồi.”

Tôn Kỳ liên tục gật đầu, đẩy mắt kính cầm lấy đũa nhìn Tô Vũ nói: “Tôi thấy tuổi chúng ta cũng không chênh lệch nhiều lắm nên tôi sẽ gọi anh là anh, chuyện ngày hôm qua thật sự rất cảm ơn anh.”

Tô Vũ nhíu mày gật đầu, sau đó bắt đầu ăn. Bầu không khí dường như đã chuyển sang một bữa ăn bình thường giữa những người bạn.

“Hiểu Lộ, cô có xem tin tức ngày hôm nay không?” Lục An Kỳ vừa ăn trứng chiên cà chua vừa nói.

“Ý cô là bệnh cúm à?”

“Chà, bây giờ bệnh cúm còn có thể gọi là tin tức nữa à?”

“Vậy thì tôi không biết, sáng nay tôi bận đến phát điên rồi, cũng không biết chủ quản Hoàng đã phạm sai lầm ở đâu, anh ta cứ khăng khăng nói logo tôi thiết kế có vấn đề, sửa đến mức tôi sắp hoài nghi cuộc sống luôn rồi.” Mã Hiểu Lộ bĩu môi nói khổ sở.

“Trời ơi, sáng nay có người tập thể dục buổi sáng ở công viên Sâm Lâm đã phát hiện mười bốn thi thể.”

“Hả? Cô nói là công viên Sâm Lâm bên cạnh Bách Vị Cư sao?” Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ lạnh nhạt bên cạnh, sau đó nói với Lục An Kỳ.

Lục An Kỳ liên tục gật đầu nói: “Đúng đúng, chính là nơi đó, theo phỏng đoán, người chết chắc là khoảng mười một giờ đến mười hai giờ đêm qua, hơn nữa trong tay đám người này còn có súng, nhưng lại bị người ta dùng vũ khí sắc bén cắt mở cổ họng.”

“Vũ khí sắc bén gì chứ, tôi có một bạn học làm ở cục cảnh sát, cậu ta nói cho tôi biết hung khí cắt cổ nạn nhân rất có thể không phải là vũ khí sắc bén.” Tôn Kỳ cũng xen vào nói.

“Hả? Không phải vũ khí sắc bén, vậy là cái gì?” Lục An Kỳ tò mò hỏi.

“Chắc là mấy người chưa nghĩ tới, ở chỗ vết thương trí mạng của những người chết kia, phát hiện một lượng lớn chất diệp lục.”

“Chất diệp lục? Điều này có nghĩa gì?” Mã Hiểu Lộ cũng trở nên hứng thú.

“Từ góc độ và vết thương còn sót lại cho thấy, rất có thể là người chết bị lá cây cắt cổ họng.”

“Lá cây? Sao có thể như thế được? Phi hoa hái lá cũng có thể làm người ta bị thương, đây là cảnh tượng chỉ có trong phim võ hiệp thôi.” Lục An Kỳ cả kinh há to miệng.

Tôn Kỳ nói tiếp: “Dù sao thì sự việc là như vậy, hơn nữa những người chết đều là người của Hải Đông Hội, rất nhiều đồng nghiệp của chúng ta đều nói, đêm qua đám người làm nhiều chuyện ác kia, nhất định là gặp phải cao thủ võ lâm trừ hại cho dân, nếu không phải bởi vì trong khoảng thời gian gần đây có rất nhiều tin tức về bệnh cúm thì chuyện này đã sớm bị truyền ra ngoài rồi.”

“Oa, nếu quả thật là như vậy thì đúng là anh hùng, nếu tôi mà biết anh ta là ai thì nhất định sẽ phải bái anh ta làm thầy.” Lục An Kỳ chắp tay lạy ba lạy về phía cửa sổ.

“Từ mười một giờ đến mười hai giờ?” Mã Hiểu Lộ cắn đũa cẩn thận nhớ lại thời gian.

“Đây không phải là thời gian mình vừa rời khỏi công viên Sâm Lâm, Tô Vũ trở về sao?” Mã Hiểu Lộ thầm nghĩ, không biết tại sao cô lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tô Vũ.

Từ đầu đến cuối, Tô Vũ đều không nói gì, bởi vì đây cũng không phải là chuyện đáng để khoe khoang.

“Đúng rồi, Tôn Kỳ phải không? Anh đang làm nghề gì thế?” Tô Vũ đột nhiên mở miệng nói.

“À, anh Tô, tôi đang làm phân tích bất động sản, làm việc ở bờ biển Kim Sắc.” Tôn Kỳ trả lời.

“Phân tích bất động sản, ngành này hình như cũng không tệ lắm. Để lại số điện thoại đi, nếu có cơ hội, tôi có chút kiến thức về bất động sản muốn nhờ anh chỉ bảo.”

“Chỉ bảo cái gì, học tập lẫn nhau thôi.” Nói xong hai người trao đổi số điện thoại cho nhau.

Mã Hiểu Lộ ở bên cạnh thản nhiên hỏi: “Này, không phải là anh muốn quay lại nghề cũ chứ?”

Bởi vì nhà họ Tô kinh doanh bất động sản nên nếu bây giờ Tô Vũ làm việc này cũng coi như là làm lại nghề cũ.

Tô Vũ cười đáp: “Anh phát hiện hình như cái gì em cũng biết, vậy nếu như anh trở lại nghề cũ thì có phải em sẽ giúp không?”

“Anh đây là đang đào góc tường của công ty bọn em, phải biết rằng em chính là trụ cột trong thiết kế kinh doanh của công ty. Nếu như anh cũng mở công ty, sau đó cho em ngồi vị trí chủ tịch, ngày nào cũng ngồi ở trong văn phòng phê duyệt giấy tờ thì em sẽ cân nhắc giúp anh.” Mã Hiểu Lộ nói đến đoạn sau, cô không nhịn được che miệng nở nụ cười.

Điều này trong mắt cô, quả thực chính là một giấc mơ, nhưng mà cô cũng biết chỉ sợ giấc mơ đẹp này vĩnh viễn không có cách nào trở thành sự thật.