Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Rate this post

Khi Lý Chiêu Dương vừa ngồi xuống, thì Lâm Ngạn đã lập tức đứng lên nói:

“Song Vương đúng là trăm nghe không bằng một thấy, ngưỡng mộ đã lâu,ta kính ngài một ly”

Lý Chiêu Dương nhìn Lâm Ngạn khẽ gật đầu sau đó uống hết ly rượu trong tay mình, Khương Tuyết ngồi bên cạnh Lâm Ngạn cũng say mê nhìn cô nghĩ “Đây có thật là mười bốn tuổi không vậy dung mạo này là của một đứa trẻ mười bốn tuổi sao”

Lý Chiêu Nhi ngồi cùng Hoàng Đế trên kia nhìn xuống nghiến răng nghiến lợi nghĩ”Đáng ghét “, Lý Chiêu Nhi cười nhẹ nói:

“Lâm công tử quá khen ,muội muội ta từ bé đã xinh đẹp và đáng yêu rồi “

Mọi người,người này đến hết người kia kính rượu, Lý Chiêu Dương cũng chỉ cười cười nói vài câu rồi cùng họ uống, được một lát thì mọi người cũng bắt đầu chuyển đề tài để nói chuyện, Lý Chiêu Dương lúc này nhìn ly rượu sóng sánh trong tay nghĩ “Mệt quá,… có lẽ lên đường vội nên vết thương lại rách ra rồi”

Hàn Diệt Phong ngồi bên cạnh biểu cảm trên gương mặt khẽ động,mắt hắn hiện lên một tia ngạc nhiên rồi nhanh chóng vụt tắt,giọng nói băng lãnh của hắn liền vang lên:

“Nếu con mệt thì trở về trước đi”

Giọng nói của hắn nói nhỏ vừa đủ hai người nghe nhưng lại khiến Lý Chiêu Dương có hơi giật mình,cô cố gắng để không biểu lộ cảm xúc sợ hãi mà gượng gạo cười cười nói:

“Đa tạ Thái sư đã lo lắng,thần vẫn ổn”

Hắn nghe cô nói mi tâm khẽ cau lại, rồi nhìn nơi khác Lý Chiêu Dương không quá để ý điểm này.Trong lúc cả yến tiệc vẫn chìm trong nhộn nhịp thì có một mũi tên được bắn về phía Lý Hạo Thiên, Lý Hạo Thiên không mẩy may để tâm định sẽ dùng kiếm đỡ mũi tên thì một tiếng *keng* *xoảng* vang lên.Từ Công Công lập tức hoảng loạn gọi lớn:

“Người đâu,mau hộ giá,hộ giá, có tích khách, có tích khách”

Rất nhiều binh sĩ chạy vào đứng trước để bảo vệ Lý Hạo Thiên, lúc này một đám người bận đồ đen liền từ ngoài phóng vào mỗi người trên tay một thanh kiếm,cả yến tiệc náo loạn hết lên, chỉ một lúc sau thì không còn lại mấy người ở lại.

Lúc này tiếng vỗ tay vang vọng cả sảnh tiệc mọi người liền ngước lên trên,một nam nhân bận đồ màu xanh lá miệng cười tươi ngồi trên thanh cột ngang của cung điện,Cung Xạ ngừng vỗ tay lên tiếng:

“Không hổ là Song Vương, chỉ với một ly rượu đã chặn được thần tiễn của ta,rất ấn tượng”

Cung Xạ nói xong cũng từ trên cao nhảy xuống dùng quạt che miệng cười cười ủy khuất nói tiếp:

” Ài,cái đám người ủy thác cũng thật là không hề nói với ta sẽ có cả Thái sư và Song Vương ở đây,đúng là hại người mà”

Mọi người lúc này liền nhìn đến hai cái người đang nhàn nhã ngồi kia, Lý Chiêu Dương chỉ cầm ly rượu nhìn Cung Xạ cười cười thân thiện nhưng thực chất là đang đánh giá khả năng của bọn họ ” Mười tên sát thủ đều ở cấp tám”nghĩ xong cô khẽ thở dài nhìn họ lập tức uống hết ly rượu trên tay sau đó dùng tay gõ gõ lên mặt bàn đúng ba cái,lập tức có mười người liền xuất hiện là đám của Thập Vi,lần này còn có Nhị Vi có mái tóc màu xanh nhạt dài cùng đôi mắt màu xanh,Lục Vi có mái tóc màu bạch kim,đôi mắt màu lưu ly, còn Cửu Vi có mái tóc màu trắng đen với đôi mắt màu lam,cả ba người đặc biệt rất đẹp,tất cả mọi người có hơi giật mình.

“Đây là Kỳ Lân Vệ sao”Lâm Ngạn ngạc nhiên nghĩ

“Không ngờ đều là nam thanh nữ tú trong truyền thuyết “Khương Tuyết nghĩ

Đám Thập Vi liền cúi người hành lễ đồng thanh nhìn Lý Chiêu Dương gọi:

“Mẫu thân”

Tất cả mọi người đều đổ ra,một đám người lớn ít nhất đã mười tám tuổi gọi một đứa trẻ mười bốn tuổi là mẹ,có hơi không hợp lý nhưng họ vẫn không lên tiếng.Lý Chiêu Dương lúc này nhấc ly rượu lên nhàn nhã uống vào một ít rồi lên tiếng nói:

“Các con xử lý đi, giữ mạng cho họ”

Bọn họ liền đồng thanh:

“Vâng ạ”

Tứ Vi lúc này lửa giận đùng đùng tay bẻ lắc rắc nói:

“Các người dám làm mẹ ta không vui, giết!!”

Sau câu nói của Tứ Vi cả hai bên lao lên , không ngoài dự đoán của cô, không quá bốn chiêu cả đám sát thủ đều bị chế ngự,Cung Xạ dùng quạt che miệng nói:

“Chà người của ta thua rồi xem ra lần này nhiệm vụ thất bại mất rồi”

Thập Vi lúc này chịu không nổi nữa tính tình của Thập rất nóng tính liền xoay người nhích tới muốn chém Cung Xạ một nhát,Cung Xạ chỉ cười cười nhưng một cái chớp mắt thì Cung Xạ đã cách khá xa Thập Vi,đằng sau lưng Cung Xạ cũng bắt đầu lơ lửng rất nhiều mũi tên,Bát Vi lập tức hoảng hốt hét lớn:

“Thập Vi,…”

Một bóng người liền lướt qua họ,đánh bật lại tất cả các mũi tên đang nhắm vào Thập Vi, khiến những mũi tên phóng ngược lại Cung Xạ,đằng sau Cung Xạ tiếp tục xuất hiện mũi tên hai bên va chạm các mũi tên bị bật ra rơi hết xuống sàn.

Cô điềm tĩnh nói:

“Thập Vi ,lui xuống đi”

Cung Xạ lúc này cười cười:

“Ái chà chà, cuối cùng cũng chịu ra tay rồi sao nhưng mà lần này tôi buộc phải lấy đầu hoàng đế,ai không liên quan cảm phiền tránh ra”

Lý Chiêu Dương lúc này cũng chỉ cười lại nhẹ nhàng nói, nhìn đám Thập Vi:

“Chuyện của người lớn chúng ta đừng kéo bọn nhỏ vào”