Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Cô đang đau đầu vì mấy đứa nghiêm túc làm việc thì không muốn đi,hai cái đứa hai mươi mấy tuổi đầu còn ham chơi thì lại muốn đi thật không biết nói gì.Hàn Diệt Phong nhìn cô đang ngao ngán thì liền nói:
“Con để Nhất Quỷ và Nhị Quỷ đi cùng đi”
Lý Chiêu Dương nghe Hàn Diệt Phong nói thì cũng nhìn qua Nhất Quỷ và Nhị Quỷ sau đó đưa mắt nhìn Thất Vi và Bát Vi hỏi:
“Hai đứa làm được không đấy”
Bát Vi vỗ ngực tự tin nói:
“Giao cho bọn con đảm bảo thành công “
Cô nửa con mắt nhìn họ nghĩ nghĩ một lát cũng thở đai gật đầu, Lý Chiêu Dương tiến tới gần bốn người họ đưa cho mỗi người một phong thư, Thất Vi thắc mắc nói:
“Mẫu thân tại sao lại có tới bốn phong thư vậy ạ”
Lý Tư Hàm đứng đối diện cũng thắc mắc với hành động của Lý Chiêu Dương, cô chỉ cười lên tiếng giải đáp thắc mắc của bọn họ:
“Trong bốn phong thư này chỉ có một cái là thật, Tây Vương sẽ không ngốc mà để chúng ta đưa thư về triều an toàn đâu”
Cô nói xong thì mọi người cũng hiểu ra, Lý Chiêu Dương sau khi nói xong còn đưa thêm cho bọn họ mỗi người một túi gấm nhỏ, Nhị Quỷ nhận túi gấm thì khó hiểu nhưng khi nhìn Thất Vi và Bát Vi thản nhiên thậm chí là vui vẻ nhận lấy liền hỏi:
“Vương gia đây là,…”
Cô liền cười cười nói:
“Kẹo mang đi đường ấy mà “
Bọn họ nghe vậy cũng không hỏi gì nữa, liền nhanh chóng cáo biệt rồi rời đi Lý Tư Hàm nhìn bốn người rời đi rồi quay sang nhìn cô lên tiếng hỏi:
“Muội đã tính hết rồi”
Lý Chiêu Dương chỉ bình tĩnh nói:
“Đại Hoàng Tử đừng lo lắng,bọn họ nhất định an toàn quay về kinh thành “
Lý Tư Hàm im lặng một lúc nhìn cô nói:
“Muội cho họ kẹo mà không cho ta sao,ta là ca ca của muội”
Cô nghe Lý Tư Hàm nói nụ cười trên môi có hơi cứng lại trong mắt hiện lên rõ sự ngạc nhiên “Ca ca sao,… Từ trước tới giờ họ ghét nhất hai từ này thốt ra từ miệng mình mà,sao lại,… Hơn nữa câu nói của Đại Hoàng Tử còn có một nghĩa khác,..” .”Đó là ám chỉ đám Thập Vi ,Nhất Quỷ và Nhị Quỷ là người ngoài “. Cô nghĩ tới đây ánh mắt hiện lên tia đau thương tuy vậy môi vẫn cười “Là chính các huynh nói muội vĩnh viễn không phải người thân của mọi người mà”.
Lý Tư Hàm đứng đối diện nhìn Lý Chiêu Dương vẫn đang cười nụ cười rất dịu dàng nghĩ “Con bé lúc nào cũng vậy sao”.”Điểm chung của những người bên cạnh con bé chính là chiếc túi gấm màu tím có hoạ tiết hình con bướm, mình luôn thắc mắc những thứ này có ý nghĩa gì mà kể cả Phường Chủ Thanh Lan Phường cũng có “. Lý Tư Hàm liền lập lại câu nói đơ một lần nữa nhìn cô:
“Sao vậy thật sự không muốn cho ca ca sao”
Lý Chiêu Dương khó hiểu nghĩ “Ngài ấy làm sao vậy, không lẽ là giận mình nhầm thành Lý Chiêu Nhi sao,…”Nghĩ đến đây tim cô lại có chút nhói lên nghĩ “Ha,… Làm sao có thể chứ, mình làm gì xứng đáng được như cô ta,…”.
Hàn Diệt Phong , nghe được suy nghĩ của cô và cảm xúc trên gương mặt cô bắt đầu rối loạn hẳn liền muốn ôm lấy cô, nhưng cô lại nở nụ cười nói:
“Đại Hoàng Tử thứ tội, thần không mang theo nhiều kẹo bên người, ngày mai sẽ đưa cho ngài được không ạ”
Lý Tư Dao nghe vậy cũng gật gật đầu nói:
“Được vậy muội quay về nghĩ ngơi ngày mai lại nói tiếp”
Cô nghe vậy cúi đầu hành lễ nói:
“Thần xin cáo lui trước”
Lý Chiêu Dương nói xong liền ra khỏi lều tướng, Lý Tư Hàm nhìn cô rời đi thì đột nhiên có cảm giác kỳ lạ liền đưa mắt nhìn Hàn Diệt Phong và đám Thập Vi, không hiểu sao tất cả bọn họ lại nhìn Lý Tư Hàm với ánh mắt căm phẫn và lạnh lẽo đến kỳ lạ.Đám Thập Vi không nói gì chỉ bỏ đi làm việc của mình Hàn Diệt Phong thì nhanh chóng đi theo Lý Chiêu Dương về lều trại.
Bên phía bốn người Bát Vi, hiện tại đang trên lưng ngựa mà phóng như bay về phía kinh thành,bọn họ ai cũng tập trung phi ngựa không nói gì thì lúc này Nhị Quỷ bất ngờ lên tiếng:
“Ta không hiểu vế thứ hai Vương gia muốn nói gì”
Bát Vi lên tiếng:
“Y ngươi là túi kẹo sao”
Nhất Quỷ và Nhị Quỷ đồng loạt gật đầu, Nhất Quỷ nói:
“Bọn ta chỉ hiểu vế đầu tiên mà Vương gia muốn nói, là trong bốn phong thư không có cái nào là thật hết”
Thất Vi liền lên tiếng nhìn hai người họ với ánh mắt xem thường nói:
“Có vậy mà cũng không hiểu,lá thư thật đang nằm trong mấy túi kẹo”
Bát Vi liền tiếp lời:
“Nghĩa là trong bốn túi kẹo chứa bốn mảnh nhỏ của một lá thư hoàn chỉnh “
Nhất Quỷ không ngờ tới chuyện này nghĩ “Vương gia đúng là tuổi nhỏ tài cao, nếu là như vậy cho dù thật sự trên đường trở về kinh thành có bị tấn công đi chăn nữa, thì những tên đó sẽ không ngờ tới nơi cất giữ bức thư,…”. Nhị Quỷ nghĩ “Tên Tây Vương đó ngay từ đầu đã bị Vương gia nắm đầu xoay vòng vòng rồi, mình vẫn là đừng chọc vào ngài ấy thì tốt hơn “.