Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Nhị Vi và Lục Vi kéo cái đám đang ôm bụng cười không ngớt xin phép Lý Chiêu Dương cáo lui để tiếp tục luyện võ, lúc này chỉ còn lại ba người Lý Tư Hàm,Hàn Diệt Phong và Lý Chiêu Dương không khí rất kỳ lạ, cô liền lên tiếng cười nói:
“Đại Hoàng Tử ngài có muốn cùng ta dùng bữa sáng không ạ”
Lý Tư Hàm nghe cô hỏi thì trong lòng có chút vui vẻ đáp :
“Được”
Cô nghe Lý Tư Hàm đáp thì ngạc nhiên đứng hình nhưng đã kịp hồi thần mời Lý Tư Hàm vào trong lều trại nghĩ
“Sao ngài ấy lại đồng ý”. Trái ngược với Lý Tư Hàm vui vẻ bao nhiêu thì Hàn Diệt Phong khó chịu bấy nhiêu.
Lý Chiêu Dương đi đằng sau Lý Tư Hàm nghĩ “Lần cuối mình muốn dùng bữa cùng Đại Hoàng Tử là khi nào ấy nhỉ,… À đúng rồi là năm 8 tuổi,…”. “Lúc đó muốn có người dùng bữa cùng vào ngày sinh thần nhưng ngài ấy thậm chí là cả Nhị Hoàng Tử đều không quan tâm tới,…Có lẽ cũng từ đó mình mới biết trong mắt họ mình không bằng
Lý Chiêu Nhi “.Đôi mắt cô nhìn bóng lưng tuyệt đẹp của Lý Tư Hàm mà nở nụ cười chua xót trong lòng.Hàn Diệt
Phong đi cạnh cô nghe được suy nghĩ của cô lòng lại đau đớn và căm phẫn lẫn giận dữ .
Khi cả ba ngồi vào bàn ăn Lý Chiêu Dương cho người mang thức ăn lên,để họ dùng riêng cô thì ăn bác cháo ban nãy vẫn chưa ăn hết, cứ ngỡ bầu không khí sẽ ngột ngạt như vậy cho đến khi Lý Tư Hàm đã chủ động lên tiếng:
“Vết thương trên người muội đã ổn hơn chưa”
Lý Tư Hàm nghĩ “Muội ấy thật im lặng không hề náo nhiệt giống Chiêu Nhi “.
Lý Chiều Dương nghe cầu hỏi chỉ nhẹ cười đáp:
“Thần vẫn ổn,đa tạ Đại Hoàng Tử đã qua tâm”
Lý Tư Hàm tiếp tục nói:
“Kẹo mà muội hứa sẽ cho ta vẫn không quên chứ”
Lý Chiêu Dương chỉ cười nhẹ rồi lấy trong người ra một túi kẹo màu tím nhỏ đưa cho Lý Tư Hàm, Lý Tư Hàm nhận lấy túi kẹo nghĩ “Không có thêu bướm “.
Hàn Diệt Phong mặt đã đen nghĩ “Túi kẹo hoạ tiết thêu bướm là thứ ngươi muốn có là có sao,cho ngươi kẹo đã là nể mặt lắm rồi”. Lý Chiêu Dương không hiểu sao Hàn Diệt Phong lại cảm thấy không vui nhưng mà nếu không ngăn thì kiểu gì cũng có chuyện tay liền gắp đồ ăn bỏ vào bát của Hàn Diệt Phong, miệng thì nhìn Lý Tư Hàm nói:
“Tây Thành khó phục kích, không biết Đại Hoàng Tử có cao kiến gì không”
Lý Tư Hàm liền nói:
“Tây Thành chia bốn cổng, mỗi cổng đều khó phá nhưng nếu có bản đồ ta nghĩ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều”
“Tây Vương cũng không phải người dễ động vào,ta nghĩ trong trường hợp xấu nhất hắn sẽ đem người trong thành ra uy hiếp “
Lý Tư Hàm đang tập trung vào Lý Chiêu Dương nhưng quay sang Hàn Diệt Phong lại đứng hình khi thấy Hàn
Diệt Phong đang nắm tay cô xoa xoa,nắn nắn, rồi dụi dụi mặt vào giống như cún mừng chủ, Lý Tư Hàm cảm thấy khó chịu cùng bất ngờ nghĩ “Hoàng Thúc đây là đang làm gì, không phải Hoàng Thúc mắc bệnh sạch sẽ sao,sao lại,…” “Mình còn chưa được nắm tay muội ấy bao giờ nữa, nhưng mà mình lấy tư cách gì nắm tay muội ấy chứ, mình bây giờ còn không biết muội ấy có thể tha thứ cho mình hay không nữa”.
Lý Chiêu Dương thấy Lý Tư Hàm cứ im lặng không trả lời liền gọi:
“Đại Hoàng Tử, Đại Hoàng Tử”
Lý Tư Hàm lúc này mới sực tỉnh lại cười nhẹ nói:
“Có chuyện gì sao,…”
Lý Chiêu Dương liền lên tiếng:
“Ngài vẫn ổn chứ, thần gọi ngài rất nhiều lần rồi đó ạ”
Lý Tư Hàm liền có chút vui vẻ khi thấy cô vẫn còn để tâm đến mình, liền nói:
“Không sao,ta chỉ nghĩ một vài chuyện thôi,…”
Lúc này Lý Tư Hàm mới để ý rằng Lý Chiêu Dương đang ngồi trên đùi Hàn Diệt Phong, còn Hàn Diệt Phong lại ôm cô từ phía sau đầu tựa lên vai cô, Lý Tư Hàm thật sự không vui chút nhưng không dám mở lời.Lý Tư Hàm không phủ nhận rằng bản thân rất tôn kính Hàn Diệt Phong nhưng mà sợ Hàn Diệt Phong nhiều hơn.Lý Tư Hàm nhìn cô,cố tỏ ra bình tĩnh nói nhìn nhìn Hàn Diệt Phong:
“Muội không cảm thấy khó chịu sao”
Lý Chiêu Dương nghe vậy lắc đầu cười trừ nói:
“Thần đã quen rồi ạ”
Lý Tư Hàm liền nhẹ thở dài rồi nói:
“Vậy muội định chừng nào phá thành “
Lý Chiêu Dương liền đáp:
“Khoảng hai ngày nữa ạ “
Lý Chiêu Dương nói xong thì nghĩ “Hai ngày nữa dư sức để mình chuẩn bị, nhưng mà mình cần bản đồ Tây Vực để hiểu rõ về địa hình của nơi này như thế sẽ cực kỳ thuận tiện”.
Lý Tư Hàm nghe vậy cũng gật đầu được:
“Vậy thì muội cứ vậy thực hiện ta sẽ giúp trong việc tham chiến”
Lý Chiêu Dương liền cười cười nói:
“Đa tạ Đại Hoàng Tử “
Lý Tư Hàm chỉ gật gật đầu rồi ở lại dùng cho xong bữa sáng chỉ để có cơ hội nói chuyện với Lý Chiêu Dương thêm một chút,sau đó y cũng phải quay về lều trại để Lý Chiêu Dương nghỉ ngơi.Hàn Diệt Phong cả một buổi không hề nói chuyện với Lý Tư Hàm dù chỉ một câu.