Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
“Ta dạy các ngươi hai điều,thứ nhất nếu bị bao vây các ngươi nhất định phải đánh kẻ chủ chốt, thứ hai nếu các ngươi là người bị vây nhất định không được lộ điểm yếu của bản thân “
Hàn Diệt Phong nhìn bọn họ sau đó chuyển hướng sang nhìn Lục Vi,Đại Vi lạnh cả sống lưng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đứng trước Lục Vi mà chặn một kiểm của Hàn Diệt Phong.Hàn Diệt Phong lùi ra nhìn tay Đại Vi,Đại
Vi tay cầm kiếm đều run rẩy nghĩ “Hắn cầm kiếm gỗ uy lực lại lớn đến vậy sao”.Thập Vi từng đằng sau hướng vào cổ Hàn Diệt Phong đá đến thì bị tay Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân Thập Vi,Thập Vi cổ chân bị nắm lại toát cả mồ hôi lạnh, Hàn Diệt Phong một tay nắm mạnh cổ chân Thập Vi vật mạnh xuống sàn của võ đài, Cửu Vi từ xa dùng kiếm vung tới mang theo những bông tuyết lạnh lẽo Hàn Diệt Phong không nói một lời, một chưởng đánh ra khiến Cửu Vi đau đớn chống thanh kiếm xuống đất, Thập Vi nằm trên đất mặc cho cả lưng đang đau vì cú vật lúc nãy lao đến Hàn Diệt Phong gào lên:
“Ngươi dám động vào Cửu ca”
Thập Vi liên tục vung kiểm một cách điên cuồng về phía Hàn Diệt Phong, Hàn Diệt Phong né tránh kiếm của Thập Vi sau đó đạp mạnh vào bụng Thập Vi khiến Thập Vi bay khỏi võ đài, cũng may là Nhị Vi tạo tường băng nên không bay xuống võ đài nhưng một đạp này của Hàn Diệt Phong khiến họ ý thức được người trước mặt này họ hoàn toàn không thể thắng nổi, lớp băng được Nhị Vi tạo ra khi Thập Vi đập lưng vào đã hoàn toàn vỡ vụn, Tam Vi nuốt khan rồi nói:
“Sức lực quái vật gì vậy,Nhị bá bá cũng không đến mức như vậy”
Nhị Vi mi tâm cau chặt nói:
“Muội không ý thức được sao, người này sớm đã ở một cảnh giới không thể nói được “
Lục Vi luôn im lặng bây giờ mới trầm ổn cất tiếng:
“Ngang ngửa Cửu bá bá”
Câu nói của Lục Vi vừa dứt thì mặt ai cũng trắng bệch không còn chút huyết sắc,đến cả Thập Vi và Đại Vi cũng phải run nhẹ người khi nghe đến người mà Lục Vi nhắc tới. Hàn Diệt Phong cũng rất thắc mắc nghĩ “Cửu bá bá và
Cửu ca trong lời của bọn họ và Anh Anh là cùng một người sao, rốt cuộc tên đó là ai”.
Bọn họ cũng nhanh chóng vứt chuyện đó ra sau đầu để tập trung tấn công Hàn Diệt Phong,Đại Vi,Thập Vi và
Tam Vi tấn công Hàn Diệt Phong liên tục, Tứ Vi và Nhị Vi ở đằng sau cũng tấn công tới, Cửu Vi và Lục Vi cũng phối hợp liên tục ra chiêu hiểm nhưng đối với Hàn Diệt Phong lại không hề hấn gì, Hàn Diệt Phong né tránh mũi kiếm của bọn họ xoay người hướng đến Tứ Vi mà nhắm tới, Tứ Vi hẫng một nhịp mà không kịp né tránh kiếm gỗ của Hàn Diệt Phong thì đột nhiên Hàn Diệt Phong khựng lại, giữa không trung trước mặt Tứ Vi là kiếm gỗ vô tình, Tứ Vi lập tức lăng không né xa Hàn Diệt Phong, những người còn lại nhân cơ hội xông đến Hàn Diệt Phong vẫn tư thế lúc nãy hoàn toàn không cử động,Lục Vi không hề nề nang mà triệu những thanh kiếm tới hàng vạn thanh kiếm đâm tới chỗ Hàn Diệt Phong đang đứng,bông tuyết cùng những mũi băng sắc bén cũng được phóng tới, những thứ đó đều chạm vào nhau tạo ra một tiếng nổ lớn, Tam Vi vội nói:
“Không chết người đó chứ”
Đại Vi liền đáp:
“Bị A Phán ngăn như vậy muốn cử động cũng khó,tên quái vật đó cùng lắm chỉ bị thương thôi không cần lo”
Thập Vi man rợ nói:
“Haha tên đó đáng lắm”
Cửu Vi lên tiếng:
“Đừng khinh địch”
Vừa dứt lời Tứ Vi liền cảm thấy lạnh tóc gáy,quay người lại đã thấy Hàn Diệt Phong đứng ở đắng sau, làn khói tan đi hết bọn họ thất kinh y phục Hàn Diệt Phong thậm chí một chút bụi bẩn cũng không thấy, gương mặt sắc lạnh cùng đôi mắt loé lên sự nguy hiểm nói:
“Rất ấn tượng”
Giọng hắn khiến đám Thập Vi lạnh thấu xương cả người, chưa kịp định hình thì Hàn Diệt Phong đã một chưởng đánh Tứ Vi bay khỏi võ đài Lý Chiêu Dương ở bên dưới liền đạp không bay lên đỡ Tứ Vi đáp xuống đất, Tứ Vi liền khụy xuống ôm bụng kêu oai oái:
“Đau,đau ,đau đau quá đi,đồ đáng ghét ngươi không thể nhẹ tay sao”
Tứ Vi vừa ôm bụng kêu đau miệng không ngừng mắng Hàn Diệt ôm khiến Lý Chiêu Dương bất lực, Hàn Diệt Phong ở trên này không để tâm đưa mắt nhìn Tam Vi,Tam Vi rùng mình khi thấy ánh mắt của Hàn Diệt Phong, Tam Vi chỉ vừa chớp mắt thì ngang hông truyền đến một cơn đau dữ dội tiếp theo là bản thân bay khỏi võ đài được Lý Chiêu Dương đỡ, Tam Vi cũng phải gục xuống mặt toác đầy mồ hôi nghĩ “Mình cứ tưởng mình chết rồi”.
Hàn Diệt Phong nhìn Tam Vi và Tứ Vi lạnh lùng nói:
“Hai ngươi đều lơ là cảnh giác”
Sau đó xoay người nhìn Lục Vi và Nhị Vi, Cửu Vi,Nhị Vi khi thấy Hàn Diệt Phong biến mất cảnh giác liền tăng vọt sau đó là đỡ được một kiếm của Hàn Diệt Phong nhưng cũng bị một kiếm còn lại đánh bay khỏi võ đài. Tiếp theo là Lục Vi mặc dù Lục Vi luôn điều khiển rất nhiều thanh kiếm tấn công và phòng thủ nhưng vẫn bị một chưởng của Hàn Diệt Phong đánh bay khỏi võ đài.