Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Rate this post

Lý Chiêu Dương trong mắt của người đời chính là một ngôi sao chổi của sự bất hạnh là thứ đem đến tai ương, cô luôn bị thế gian chê cười là do chính Hoàng Hậu sinh nhưng cũng không bằng một thường dân,cô luôn bị xem thường kể cả những người hầu trong cung cũng vậy chỉ chuyên tâm khiến Lý Chiêu Nhi hài lòng, chưa từng thực tâm muốn ở cạnh cô,nên cô luôn không mang người hầu bên cạnh và cô vốn cũng không cần.

Nhưng đó là trong mắt thiên hạ, còn trong mắt binh sĩ thì cô chính là một Song Vương tài đức vẹn toàn, văn đi đôi với võ là một người mưu lược, không kém cạnh gì Song Vương của đời trước cũng tức là vị Hoàng Hậu đã sinh ra cô,cô mang danh hiệu Song Vương của Hoàng Hậu vì muốn hình bóng Hoàng Hậu quá cố mãi mãi vẫn còn đây, nhưng mà cô không biết trong mắt các binh sĩ Lý Chiêu Dương đã sớm vượt xa Hoàng Hậu,cô luôn được chào đón trong quân danh từ binh sĩ của Hoàng Cung đến binh sĩ của tinh nhuệ đều muốn được ở dưới trướng của cô dù chỉ một lần,tuy không phải quân binh nào cũng vậy.

Lý Chiêu Dương đi thẳng đến quân doanh Hoàng Cung nơi nắm giữ binh sĩ trọng yếu hiện tại đang ở dưới trướng của Hoàng Đế và Võ Vương – Lý Tư Dao.Vì theo trí nhớ của cô kiếp trước Lý Chiêu Nhi dựa vào sự yêu thương của Hoàng Đế và Nhị Hoàng Tử nên đã nắm giữ toàn bộ binh quyền,chỉ ngoại trừ 500 binh sĩ duy nhất được chính tay Lý Chiêu Dương đào tạo là không ở dưới trướng của cô ta.Mà cũng vì chuyện này nên Hoàng Cung mới dễ dàng bị thâu tóm và toàn quyền lực đều nằm trong tay cô ta cho nên trước tiên muốn ngăn chặn diệt vong của Phong Quốc,cần bắt đầu tìm hiểu từ quân doanh Hoàng Cung,và nhất định không để binh quyền rơi vào tay Lý Chiêu Nhi.

Cô tới nơi thì thấy nơi này khá đông,bọn họ đang reo hò cổ vũ cho hai người đang tỉ thí trên võ đài, Lý Chiêu Dương nhìn hai nam nhân đang tỉ thí thì lập tức nhận ra họ, Hoành Tướng Quân – Hoành Uyên và Lệ Tướng Quân – Lệ Trì.Võ công và nội lực của hai người họ đều rất thâm hậu chỉ đáng tiếc kiếp trước chết thảm dưới tay của Hàn Diệt Phong.

Lý Chiêu Dương quan sát trận đấu một lúc liền lặng lẽ rút một cây cung,và kéo hai mũi tên nhắm về phía Hoành Uyên và Lệ Trì trên võ đài, mũi tên hướng hai người họ bay đến,hai người họ theo phản xạ lùi lại né mũi tên,hai người họ né được nhìn theo hướng bay của mũi tên,cả hai mũi tên đều đâm trúng hồng tâm cách võ đài 400 mét.

Hoành Uyên và Lệ Trì đều đồng loạt tức giận hô lớn:

“Ai!?”

Lý Chiêu Dương bỏ chiếc cung lại vào nơi để vũ khí, cười nói:

“Là ta”

Âm thanh không lớn nhưng đủ để họ nghe được nhìn tới phía của Lý Chiêu Dương đang đứng mắt họ lập tức sáng rực,lập tức phóng nhanh tới trước cô, hành lễ đồng thanh:

“Mạt tướng Hoành Uyên,…”

“Mạt tướng Lệ Trì,…”

“Tham kiến Vương gia “

Các binh sĩ xung quanh cũng đồng loạt quỳ xuống,hô to:

“Tham kiến Song Vương Điện Hạ”

Lý Chiêu Dương tươi cười nói:

“Không cần đa lễ vậy đâu mà,mọi người đứng lên đi”

Lệ Trì liền hí hửng chạy về phía Lý Chiêu Dương nói:

“Mạt tướng đã rất vui khi nghe người đã thắng trận ở biên cương luôn mong ngóng ngày người về,để đến trò chuyện nhưng công việc bận rộn, vẫn chưa thể đến vấn an mong Vương gia thứ tội”

Lý Chiêu Dương phẩy phẩy tay,đi tới nơi để vũ khí cầm đại một thanh kiếm cười nói:

“Ai nha,có gì đâu chứ,nào,…lên đây cùng bổn Vương tỉ thí vài chiêu”

Lý Chiêu Dương tiêu sái nói, nhìn bọn hai người Hoành Uyên và Lệ Trì,họ cũng lập tức cầm lên vũ khí Lệ Trì cầm lấy một đoản đao, Hoành Uyên cầm một cây thương dài,đứng đối diện cô, Hoành Uyên nói:

“Mong Vương gia chỉ giáo”

Bọn họ lập tức lao vào người ở dưới võ đài liên tục hò hét cổ vũ cho Lý Chiêu Dương,cô trên này cũng thoải mái thể hiện năng lực của bản thân,khi có thể liên tục tránh né,cây thương và đoản đao của Hoành Uyên và Lệ Trì, Hoành Uyên và Lệ Trì phối hợp rất ăn ý nhau,cả hai luôn dồn lực tấn công cô nhanh hết mức để áp đảo, nhưng Lý Chiêu Dương chỉ tránh né một cách nhẹ nhàng,một chân đá bay Lệ Trì khỏi võ đài,thanh kiếm trên tay múa một đường đẹp mắt chém cây thương của Hoành Uyên thành hai nửa,sau đó chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ Hoành Uyên, Hoành Uyên nuốt ực một cái nhìn Lý Chiêu Dương nói:

“Vương gia vẫn lợi hại như vậy,mạt tướng bái phục”

Lý Chiêu Dương thu lại kiếm cười nói:

“Thương pháp của Hoành Tướng Quân không tệ,ta rất ấn tượng”

Hoành Uyên liền khách khí nói:

“Vương gia quá khen”

Lệ Trì lúc nãy bị đá bay khỏi võ đài cũng từ từ đi lên ủy khuất nói:

“Vương gia ngài cũng không cần mạnh tay như vậy chứ đau chết mạt tướng rồi”

Lý Chiêu Dương liền cười cười nói:

“Bổn Vương vẫn chưa dùng toàn bộ công lực đâu, chưa được một nửa luôn đấy,Lệ Tướng Quân có phải dạo này không tập luyện không “

Lệ Trì liền chột dạ nói :

“Làm gì có chứ”

Hoành Uyên liền lên tiếng:

“Hắn dạo này ngủ như lợn, lười biếng nên bị thế là đúng “

Lệ Trì liền tức đến đầu bóc khói mắng Hoành Uyên:

“Ngươi không châm chọc ta là chịu không nổi đúng không”

Hai người lời qua tiếng lại liền cãi nhau, Lý Chiêu Dương đứng ở giữa mà không biết phải can thiệp thế nào, chỉ đành cười cười bất lực.