Du Giản Mẫn không gọi điện trước cho anh,cô liền ngồi xe đi đến Thẩm gia.
Quen nhau ba năm nhưng đây là lần thứ 2 cô đến nhà họ Thẩm. Trước đó một lần là anh tiện đường đưa cô về đây một lát rồi liền rời đi.Khoảng thời gian sau đó Thẩm Lạc Dịch cũng không đưa cô về lần nào, cô cũng không tiện đòi hỏi anh phải đưa mình về.
Quản Gia trông thấy cô thì liền cho vào.Ông chu đáo hỏi thăm cô, một bên liền ra hiệu cho người hầu đi thông báo cho Thẩm Lạc Dịch.
-Cậu chủ đang ở sau vườn,cháu cứ vào bên trong ngồi tránh nắng nhé, cậu chủ sẽ nhanh chóng vào thôi.
Cô lại không muốn phiền hà như vậy, liền nhẹ nhàng cất lời.
Không sao đâu ạ, cháu sẽ ra chỗ của anh ấy luôn.Vậy cháu cứ đi vòng qua bên hồ bơi là tới nhé.Dạ,cháu cảm ơn.Lúc này Thẩm Lạc Dịch đang ngả lưng trên chiếc xích đu màu trắng bạc.Anh ngồi chỗ ngược sáng, ánh nắng chiếu lên mái tóc đen bóng,rũ xuống che khuất đi đôi mắt đen tuyền.Dường như không có biểu cảm gì.
Chiếc di động đặt bên cạnh vẫn sáng, là giao diện wechat giữa anh và Du Giản Mẫn.
Chu Nhược Đan dùng sức đầy xe lăn đi tới, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên người thiếu nữ.Ôn nhu tựa ngọc, mặt mày xinh đẹp diễm lệ.Cô không khỏi chú ý đến màn hình di động của anh,giữa hàng chân mày xinh đẹp vô thức nhíu lại.
Chợt nhận ra người bên cạnh nhìn về phía này cô mới rời tầm mắt.Anh không nói gì nhưng trên gương mặt lại hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.Chỉ là một ánh nhìn thoáng qua,nhưng lại lạnh đến nỗi Chu Nhược Đan muốn chạy khỏi chỗ này ngay tức khắc.
Thẩm Lạc Dịch bị làm phiền liền cầm lấy di động định rời đi.Nhưng giọng nói trong trẻo kia liền cất lên,như châm ngòi cơn phẫn nộ bao ngày qua của anh.
-Anh Lạc Dịch, anh vẫn luôn đợi tin nhắn từ chị ấy sao?Ngày ngày anh đều chạy đến bên dưới nhà chị ấy, không lễ chị ấy không biết? Chắc chắn là chị ấy cố tình tránh né anh. Đều tại em…..
Chu Nhược Đan nói tới đầy giọng liền bất giác run lên,nghẹn ngào nói tiếp.
-Đều tại em mà chị ấy ngó lơ anh,chắc hẳn chị ấy cảm thấy em là người giản xảo,chen vào mối quan hệ này.N-hưng chị ấy không thể ích kỉ như thế, bên cạnh chị ấy có nhiều người như vậy, nhưng em chỉ có Chu Nhược Điềm. Chắc chắn em ấy không thể bế được em, nên anh mới đến giúp. Sao chị ấy có thể hiểu lầm chúng ta như vậy?
Càng nghe Thẩm Lạc Dịch càng sa sầm mặt mày.Đôi mắt đen láy không hề có tình người,hệt như lời mà anh thốt ra.
Suy nghĩ đến tình trạng thân thể của Chu Nhược Đan, nên anh bớt lại chiếc mỏ muốn mắng người của mình.
-Em nghĩ nhiều rồi,đừng tuỳ tiện đánh giá cô ấy như thế.Sau này cần thận lời nói lại chút.
Chu Nhược Đan rõ ràng không để anh đi,cô đưa tay giữ chặt cánh tay của anh.Liền tìm đủ loại vấn đề để bới móc.
-Coi như là em nói bậy đi nhưng mà anh không ghen sao?Làm gì có tình bạn đơn thuần giữa nam và nữ, Cố Hằng kia lại còn rất đẹp trai. Anh Lạc Dịch, anh không để ý đến sao?
Câu này vừa thốt ra thì Du Giản Mẫn đã đi tới, cô theo phản xạ mà lùi về sau bức tường lắng tai nghe.
Giọng nói cô ngày đem mong nhớ cứ thể thản nhiên cất lên. Thẩm Lạc Dịch tuỳ hứng rút cánh tay lại, anh dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn Chu Nhược Đan từ trên cao.
-Ghen?Em cho rằng mấy cái hành vi ấu trĩ đó có thể đặt trên người tôi?
Chu Nhược Đan như mở cờ trong bụng, cô không e dè biểu cảm lạnh nhạt kia của anh. Ánh mắt kín đáo nhìn về hướng bức tường gần đó giọng nói ngọt ngào tựa mật cất lên.
-Không ghen vậy chắc chắn là anh không yêu chị ấy?Em nói đúng chứ, anh Lạc Dịch đâu phải người có thể dễ dàng trao trái tim cho ai.
Thẩm Lạc Dịch không trả lời, anh lại lười phải ở đây nói chuyện cùng cô.Ngay khi vừa xoay lưng rời đi thì liền trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Du Giản Mẫn.
Anh bất ngờ đi nhanh về phía của cô.Gương mặt lạnh nhạt liền dịu đi vài phần.
-Man Man?
Bắt được người rồi thì anh liền nhớ đến việc cô không liên lạc cho anh. Liền quay trở lại dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày.
-Bây giờ mới biết đến tìm anh ?
Du Giản Mẫn khó chịu mà nhìn vào mắt của anh. Trong đối mắt kia không hề cảm thấy áy náy về những việc anh nói ban nãy.Như vậy chứng tỏ những câu kia đều là thật lòng?
Là câu trước hay câu sau đều như dao cứa thẳng vào trái tim của cô.Anh thật sự không xem trọng mối quan hệ này,chẳng khác nào trong ba năm đều là một vở kịch kia chứ?
Thẩm Lạc Dịch không biết vì sao cô lại cứ luôn nhìn anh với ánh mắt kia,trong đôi mắt không còn ý cười như thường ngày, mà lại hiện rõ vẻ đau xót. Khiến lòng anh khó chịu không thôi.Một tay liền kéo cô đi thẳng vào bên trong biệt thự.
Anh đưa cô vào trong phòng ngủ của mình.Ép cơ thể thiếu nữ lên trên bức tường.Bây giờ cô đang ở trước mặt anh nhưng tâm trí lại đặt ở nơi khác.
Sau đó anh liền cau mày,cúi xuống hung hăng chiếm đoạt đôi môi non mềm kia.