Trình Lâm nghe vậy thì lập tức đi vào nhà lấy áo khoác sau đó dặn dò La Di Ninh: “Cố gắng về sớm một chút! Đừng để anh ta đụng chạm vào người em.”
“Tút”
“Tút”
“Tút”
La Di Ninh nhìn màn hình điện thoại, chỉ nói như vậy đã cúp máy rồi. Cô còn chưa kịp hỏi lý do thì taxi cũng dừng lại trước quán bar. Cô trả tiền taxi sau đó đi vào bên trong.
Tiếng nhạc ồn ào khiến La Di Ninh có chút khó chịu, lúc đang nhìn quanh thì ai đó đã đặt tay lên vai cô. Theo bản năng La Di Ninh sẽ tự vệ, vậy nên người kia liền bị cô cầm tay khóa lại.
“Là anh, Duật Quân đây!” Duật Quân tháo khẩu trang ra khiến La Di Ninh bất ngờ, cô thả tay Duật Quân ra sau đó cười trừ: “Xin lỗi! Thói quen của em thôi, anh không sao chứ?”
“Không sao! Một cô gái đẹp như em không ngờ cũng có võ.” Duật Quân cười cười xoa đầu La Di Ninh.
Cô cũng có chút ngại ngùng, “Sao lại hẹn em ở đây vậy?”
“Qua bàn anh đặt ngồi trước đi!” Duật Quân nắm tay La Di Ninh dẫn lại bàn ngồi sau đó nói tiếp: “Đây là nơi nổi tiếng của thành phố S, nên anh muốn em chiêm ngưỡng vẻ đẹp này.”
La Di Ninh định hỏi thì một phục vụ bước lại gần, trên tay cầm một tờ menu với các loại nước uống và rượu. Người này nhìn La Di Ninh và Duật Quân lịch sự: “Xin hỏi hai vị dùng gì ạ?”
“Lấy tôi loại mạnh nhất!” Duật Quân nhìn phục vụ nói sau đó quay sang hỏi La Di Ninh: “Em uống gì? Có cần anh gọi nước ép không?”
“Không cần đâu! Lấy em B-52.” La Di Ninh cười nhìn Duật Quân, đây cũng chính là loại mà cô thường uống nhất.
Tuy có thể tin tưởng Duật Quân nhưng ở nơi này La Di Ninh vẫn tin vào bản thân cô nhất. Duật Quân nhìn phục vụ ra hiệu sau đó nói với cô: “Loại này cũng khá mạnh đấy, em uống được chứ?”
“Anh biết em tính cách mạnh mẽ mà, mấy cái này không làm khó em được.” La Di Ninh cười cười.
Cả hai nói chuyện với nhau một lúc thì phục vụ cũng đem rượu lên. Duật Quân lúc này mới nhìn La Di Ninh hỏi thăm: “Em định thi Đại học nào?”
“Đại học A! Em có thấy tên anh và chị Nhi trên thông báo khai giảng, cho nên em muốn gặp hai người vào ngày ấy.” La Di Ninh cười, nụ cười rất vui.
Duật Quân lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ sau đó mở ra. Bên trong là chiếc vòng tay được khắc tinh xảo, “Tặng em! Sau này em thích gì cứ nói, anh sẽ mua cho em.”
Lúc mua quà tặng cho Kim Nhàn Nhi thì La Di Ninh có nhìn thấy chiếc vòng này, nhưng cô không lấy. Bởi vì cô cảm thấy chiếc vòng này không hợp với Kim Nhàn Nhi, hơn nữa nó lại là chiếc vòng cặp.
La Di Ninh nhìn chiếc vòng sau đó đeo vào, cô cười nhìn Duật Quân: “Anh có lòng là được rồi, em cũng không đòi hỏi gì đâu.”
“Vậy lát nữa em có muốn đi ăn cùng anh không? Hay em muốn đi khu vui chơi rồi mới đi ăn.” Duật Quân nhìn La Di Ninh hỏi, cô cũng gật đầu: “Đi chơi trước đi rồi đi ăn.”
La Di Ninh ngoài mặt thì cười nhưng khi vừa đứng trước quán bar cô đã gửi định vị của mình cho Trình Lâm. Cậu đang dùng tốc độ nhanh nhất để đến chỗ La Di Ninh, bởi vì cậu biết được cô sắp gặp nguy hiểm.
[…]Một tiếng sau.
“Cuối cùng cũng thành công! Không ngờ em lại kiên cường thật đấy Di Ninh.” La Di Ninh được một người che mặt đặt lên giường sau đó nói.
“Hiện tại chúng ta làm thế nào?” Một thuộc hạ nhìn người kia hỏi, người kia chỉ cười nhếch môi: “Theo như kế hoạch, cô ấy phải nằm trong tầm kiểm soát của người đó.”
“Vâng!” Thuộc hạ này lắp một camera bên trong phòng sau đó nhìn người kia: “Nếu mọi việc bại lộ, e rằng…”
“Muốn có được thứ quan trọng, tất nhiên phải dùng thứ quan trọng khác hy sinh rồi.” Người này nhìn La Di Ninh nở một nụ cười sau đó chạm nhẹ mặt cô: “Là do em không may mắn, nếu không phải em quá thông minh, người đó cũng sẽ không dùng cách này.”
Bên ngoài có hai ba tên đàn ông tiến vào trong phòng sau đó lại gần chỗ La Di Ninh. Người kia bước ra gần cửa sau đó hạ lệnh: “Xong việc thì nói tôi biết, phần còn lại tôi sẽ xử lý.”
Cánh cửa phòng dần đóng lại, những tên đàn ông kia cũng bắt đầu làm việc của mình. Lúc này bên ngoài có tiếng “két” rất lớn.
Một chàng trai khoác áo khoác nâu bước vào sảnh khách sạn nhìn nhân viên bằng ánh mắt lạnh lùng: “Một cô gái tên La Di Ninh!”
Nhân viên sợ hãi tra danh sách thì không có, “Trình thiếu! Mong cậu đừng làm khó chúng tôi.”
Trình thiếu mà nhân viên gọi chính là Trình Lâm. Do Trình Lâm ăn chơi nhiều nơi, hơn nữa cậu còn là cháu của bộ trưởng bộ ngoại giao nên ai mà không biết cậu.
“Cô gái này! Nhanh lên!” Trình Lâm đưa ảnh của La Di Ninh ra thì nhân viên có chút hơi bất ngờ nhưng lại nói: “Cô ấy không đến đây!”
Nghe nói vậy Trình Lâm liền đập tay lên bàn sau đó trừng mắt nhìn nhân viên, “Nếu để tôi tìm ra… thì các người lo mà phá sản đi.”
Trình Lâm cho vệ sĩ của mình đi kiểm tra từng phòng mặc cho nhân viên hay bảo vệ cản trở. Lúc này trên điện thoại vẫn còn định vị của La Di Ninh, rõ ràng là cô đang ở nơi này.
Nghe động tĩnh ở phía xa thì Trình Lâm vội chạy lại, vệ sĩ của cậu lúc này đang giữ tay hai tên đàn ông, tên còn lại đã bị đánh ngất.
Trình Lâm thấy camera được lắp hướng về phía La Di Ninh, mục đích rõ ràng là muốn quay lại cảnh cô bị làm nhục.
Trình Lâm vội cởi áo khoác ngoài che người La Di Ninh lại sau đó lay lay: “Di Ninh! Tỉnh lại đi.”
Trình Lâm gọi mãi mà La Di Ninh không có chút phản ứng nào, nhìn thôi cũng biết cô bị chuốc thuốc mê loại mạnh rồi. Trình Lâm bế La Di Ninh rời đi thì bị một người khác chặn lại, “Em định đưa Di Ninh đi đâu hả? Những người này là ai?”