Nếu La Di Ninh có chuyện thì đương nhiên cậu sẽ là người đầu tiên bảo vệ cô. Hơn nữa danh tiếng về độ ăn chơi có tiếng và quyền lực của cậu ai mà không biết. Muốn đụng đến Trình Lâm cậu, phải xem người đó có bao nhiêu bản lĩnh.
“Chú cho cháu một lý do đi!” Trình Lâm nhìn chú mình, không có lý do chính đáng thì cậu sẽ không tin những lời chú mình nói.
Dù có tin đi nữa thì Trình Lâm cũng sẽ nghĩ chú của mình lợi dụng những chuyện đó để cậu không gặp La Di Ninh. Cho nên cậu muốn chú mình nói rõ, đừng cứ ẩn ý như vậy.
Trình Sử biết, rõ ràng Trình Lâm hiểu nhưng lại cố tình bắt ông phải nói thẳng. Chú cháu với nhau, lần đầu Trình Lâm nghiêm túc như thế này.
Trình Sử cũng không giấu diếm nữa mà thẳng thắn nói: “La Thành chắc là đưa chìa khóa cho La Di Ninh giữ. Cháu nói xem, La Di Ninh ở thành phố A gây sự biết bao nhiêu người, cháu nghĩ người ghét con nhóc đó ít lắm sao? Trong số đó không lẽ lại không có ai đang điều tra về bản nghiên cứu này? Cháu suy nghĩ hơi đơn giản quá rồi đấy.”
“Vậy thì sao? Người ngưỡng mộ và quý mến La Di Ninh cũng không ít. Hơn nữa những việc cô ấy làm điều đúng, chỉ những kẻ làm việc sai trái bị cô ấy vạch trần mới ghét cô ấy thôi. Nếu như thật sự La Di Ninh xảy ra chuyện, chẳng lẽ lại không ai đứng ra giúp hay sao?” Trình Lâm phản bác lại lời nói của chú mình, nếu những người kia không có tật thì sao phải sợ La Di Ninh chứ. Cho dù ai có quay lưng với La Dinh Ninh thì cậu cũng sẽ đứng về phía cô.
Trình Sử thở dài, lời Trình Lâm nói không phải là sai. La Di Ninh vốn là giúp người yếu thế, luôn đòi lại công bằng cho những người không có quyền lực. Nhưng việc này cũng đồng nghĩa gây ra sự ganh ghét với giới nhà giàu và những doanh nhân trong thành phố.
La Di Ninh từng đưa rất nhiều bằng chứng phi pháp, tham nhũng, cậy quyền thế lên diễn đàn hoặc âm thầm gửi đến cục cảnh sát. Những gì cô làm đều có chứng cứ rõ ràng, cho nên ai bị cô nhắm đến đều không có kết cục tốt. Những người này cũng vì thế mà vừa kiêng dè vừa muốn giết La La Di Ninh.
Trình Sử biết La Di Ninh yên ổn là nhờ có danh tiếng và quyền thế của La Thành. Nhưng ai cũng có điểm yếu riêng, La Thành cũng không ngoại lệ. Cho nên Trình Sử sợ rằng sẽ có người tìm đến La Thành để uy hiếp, hoặc lấy La Di Ninh ra làm điều kiện trao đổi.
Cho nên Trình Lâm và La Di Ninh tốt nhất là không nên nói chuyện nhiều với nhau. Bởi Trình Sử còn chưa tra ra được là ai đang muốn tìm kiếm bản nghiên cứu này. Ông khẽ ho nhẹ vài cái sau đó dặn dò: “Trình Lâm! Thời gian này cháu nên cẩn thận một chút, đừng có mà gây chuyện nữa.”
“Cháu hiểu rồi!” Trình Lâm gật đầu, cho dù có nói thêm gì nữa thì vẫn chẳng có thêm phát hiện gì.
Nhưng Trình Lâm đã biết được về bản nghiên cứu, cậu nghi ngờ nếu chuyện này có liên quan đến La Di Ninh thì chắc là cô cũng sẽ biết gì đó. Cậu sẽ tìm dịp để gặp mặt bàn bạc với La Di Ninh xem thế nào. Vì cậu không muốn Duật Quân đeo bám La Di Ninh nữa.
“Được rồi! Cũng khuya rồi, cháu về phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện chú nói hôm nay cháu đừng nói với ai khác, chú không muốn cháu gặp nguy hiểm.” Trình Sử vỗ nhẹ vai Trình Lâm nhắc nhở, không biết đứa cháu này có chịu nghe ông hay không nữa.
Trình Lâm cười nụ cười trấn an chú mình, “Chú yên tâm, cháu biết mình nên làm gì mà. Chú cũng giữ sức khỏe, cháu về phòng trước đây.”
Trình Lâm nói rồi rời khỏi phòng làm việc của chú mình và đi về phòng riêng. Trình Sử nhìn Trình Lâm rời đi thì cũng đem những thứ vừa cho cậu xem cất lại chỗ cũ. Ông kéo ngăn tủ ra cầm một bức thư đốt đi. Những cảnh báo trong thư khiến ông không muốn Trình Lâm có quan hệ nào với La Di Ninh nữa.
[…]Một thời gian nữa lại trôi qua, La Di Ninh cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi vì phần thi học kỳ một của cô vượt qua một cách xuất sắc. Thời gian này ba của La Di Ninh cũng rất bận rộn, thường hay về rất trễ hoặc là đi công tác rất thường xuyên.
La Di Ninh luôn ở nhà một mình, có khi cô qua khách sạn mà ba mình kinh doanh để ở, cũng có khi cô về nhà. Nhưng La Thành muốn La Di Ninh ở khách sạn vì có nhiều người, hơn nữa cũng tốt cho cô về việc ăn uống.
Hôm nay là cuối tuần, La Di Ninh có hẹn với Trình Lâm đi ăn. Cô vẫn giữ lời hứa lúc trước, nhưng tận bây giờ mới có thể thực hiện. Trình Lâm được đi ăn với La Di Ninh còn hơn là bắt được vàng, mặt mày hớn hở như mùa xuân.
La Di Ninh ở trong phòng thay một bộ đồ sau đó xuống dưới sảnh khách sạn. Phong cách của cô trước giờ luôn rất thoải mái, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô mặc chiếc áo hai dây cùng quần short jean và áo khoác ngoài, trên vai đeo một cái túi nhỏ để đựng điện thoại và các vật dụng cá nhân.
Khi vừa xuống đến sảnh khách sạn thì La Di Ninh lại quầy tiếp tân đưa chìa khóa cho một chị nhân viên quen thuộc sau đó nói nhỏ: “Đừng để ai biết thân phận của em, cứ coi em như khách hàng đi nha.”
Chị nhân viên gật đầu sau đó cầm lấy chìa khóa phòng treo trên tủ. La Di Ninh dựa lưng vào nhìn xung quanh, đúng là khách sạn này của ba cô kinh doanh khá tốt. Khách đến thuê ở và nghỉ chân khá đông, xem ra là cô sắp được đi du lịch nữa rồi.
Bỗng điện thoại đổ chuông, La Di Ninh mở túi lấy điện thoại ra xem thì nghe máy: “Chuyện gì vậy? Còn chưa đến sao?”
“Cuối tuần nên kẹt xe, em chờ anh chút nha. Anh sẽ tranh thủ, không để em chờ lâu đâu.” Người bên kia nghe giọng có chút khó chịu của La Di Ninh thì liền giải thích, giọng có chút dịu dàng.
La Di Ninh thở dài một cái rồi nhìn đồng hồ sau đó nói: “Không sao đâu! Tôi cũng không gấp. Mà Trình Lâm, anh biết địa chỉ khách sạn tôi đang ở chứ?”
Người đang nói chuyện qua điện thoại với La Di Ninh chính là Trình Lâm. Trình Lâm nghe La Di Ninh hỏi vậy thì bật bản đồ trên xe ô tô sau đó cười nói qua điện thoại: “Anh vừa xem qua bản đồ, cũng không xa lắm. Nhưng mà nếu không biết thì chẳng phải em sẽ chỉ đường cho anh sao?”