Đám người đó thấy La Di Ninh có quen biết với ông chủ của mình liền vội vàng lùi về sau cúi đầu. Trình Lâm thấy vẻ mặt tức giận và ngạc nhiên của La Di Ninh thì liền giải thích: “Việc hợp tác với khách sạn này anh giao cho bọn họ làm. Bọn họ có làm gì em không?”
“Người của anh biết điều thật, ngông cuồng tự cho mình là ta đây. Còn định muốn xơi tôi, anh nghĩ xem tôi có nhịn được không?” La Di Ninh khó chịu hỏi lại, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Trình Lâm lại thấy La Di Ninh mặc đồ có chút hơi mát mẻ nên liền cởi áo khoác ra khoác lên người cô sau đó kéo lại gần ôm vào lòng an ủi: “Được rồi, đừng giận nữa! Là anh sai, anh sẽ đuổi hết đám người đó khỏi công ty. Em muốn phạt thế nào, anh điều nghe theo ý em.”
La Di Ninh không kịp phản ứng với hành động của Trình Lâm nhưng khi nghe cậu nói những lời đó thì cô cũng có chút vui. Cảm giác hình như có chút ẩm áp, không giống lúc ở cạnh Duật Quần. Cô không đẩy cậu ra, ngược lại còn nói: “Bỏ đi, dù sao hôm nay tôi cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc đi chơi.”
Đám người kia nghe vậy liền nhanh chóng rời đi, các mảnh vỡ của chai rượu cũng được nhân viên dọn dẹp sạch sẽ. Lúc này Trình Lâm mới ngừng ôm La Di Ninh mà hỏi: “‘Sao em không nói em là con gái của La Thành?”
“Đây là tâm huyết của ba và mẹ tôi, tôi không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến kinh doanh của khách sạn.” La Di Ninh nhìn Trình Lâm trả lời, sau đó cô lại tò mò: “‘Sao anh biết ba tôi là La Thành?”
“Thiếu gia có tiếng, thì tất nhiên phải tìm hiểu nhiều thứ chứ. Em đúng là, sao có nhiều lúc ngốc vậy.” Trình Lâm vừa nói vừa cốc đầu La Di Ninh một cái khiến cô cau mày đánh vai cậu lại: “Đau lắm đó! Làm vậy lỡ tôi mất trí luôn rồi sao?”
“Hahaha! Thì anh chịu thiệt nuôi em chứ sao. Mà nuôi con mèo nhỏ như em, cũng không thiệt chút nào.” Trình Lâm hôn trán La Di Ninh một cái sau đó xoa đầu cô khiến cô ngạc nhiên mà không biết làm thế nào.
La Di Ninh vội lùi lại một bước giữ khoảng cách với Trình Lâm, là muốn người khác không nghi ngờ về mối quan hệ này. Trình Lâm có vẻ không hiểu ý lắm, nghĩ rằng là cô muốn né tránh nên cậu cũng không đùa nữa.
“Chuyện hôm nay đừng để ba em biết, em không muốn ông ấy lo lắng đâu.” La Di Ninh lại gần chỗ chị nhân viên ở quầy tiếp tân dặn dò, chị ấy nghe xong thì gật đầu cười: “Chị biết rồi! Em và Trình thiếu đi chơi đi, đừng có gây họa nữa đấy.”
La Di Ninh cười cười vỗ nhẹ vai chị nhân viên, “Chị thật là, có phải em muốn đầu. Có gì nhớ gọi cho em đấy, em đi nha.”
La Di Ninh nói xong thì kéo tay Trình Lâm rời đi, trên người vẫn khoác chiếc áo khoác của cậu. Khi cả hai vào trong xe rồi thì Trình Lâm mới lên tiếng: “Em muốn đi nhà hàng nào ăn trước?”
“Hay là ăn những món ăn vặt ở ngoài đường đi, dù gì cũng ngon mà.” La Di Ninh nhìn Trình Lâm, ánh mắt vô cùng hồn nhiên, còn cười với cậu một cái khiến tim cậu loạn nhịp cả lên.
La Di Ninh vốn không kén chọn, nhưng cũng không thích nơi sang trọng như nhà hàng cao cấp mà trước đây
Duật Quân dẫn cô đi ăn. Cuối cùng cả hai cùng nhau đi ăn những món ăn ở vỉa hè, tuy là đồ ăn vặt nhưng mà ngon hơn ở nhà hàng nhiều.
Nhưng vì hành động lúc nãy của La Di Ninh khiến cho Trình Lâm hiểu lầm nên khi cậu vừa đưa tay định xoa đầu thì liền rút tay về. La Di Ninh nghiêng đầu có chút khó hiểu: “‘Sao vậy?”
“Không gì đâu! Anh đưa em đi tìm vài chỗ bán đồ ăn vặt.” Trình Lâm nói rồi mở máy, xe lăn bánh được một chút thì La Di Ninh mới lên tiếng: “Tôi không muốn khách sạn của ba tôi bị ảnh hưởng, mới giữ khoảng cách với anh.
Đừng có nghĩ nhiều!”
Trình Lâm tuy lái xe nhưng khi nghe câu đó thì quay sang nhìn La Di Ninh có chút ngạc nhiền, cô vậy mà lại giải thích với cậu rồi. Trong lòng có chút vui vẻ, thuận tiện cậu đưa tay xoa đầu cô một cái rồi nói: “Cổ phần của anh ở khách sạn ba em, sau này sẽ là của em.”
La Di Ninh nghe xong bất ngờ, khách sạn tuy do ba cô làm chủ nhưng cổ phần cũng có nhiều người mua. Mà người nhiều nhất ngoại trừ ba cô còn có Trình Lâm. Lời nói của Trình Lâm khiến La Di Ninh không biết phải nói thế nào ngoài việc từ chối: “‘Anh không cần làm vậy đâu, cổ phần của anh thì anh cứ giữ đi.”
“Di Ninh! Coi như đó là phần thiệt hại anh bù đắp lại cho chuyện vừa nãy, được không? Nếu em vẫn từ chối, có nghĩa em không xem anh là bạn.” Trình Lâm nghiêm túc nhìn La Di Ninh khiến cô chần chừ.
Lúc đầu La Di Ninh có phần không thích tính cách và cái thói thiếu gia của Trình Lâm. Nhưng sau nhiều chuyện thì cách Trình Lâm đối xử với cô rất tốt. Có những lúc cô cảm thấy nếu có một người bạn như Trình Lâm cũng không tồi.
Trình Lâm hiện tại đã nói như vậy, nếu như cô không đồng ý cũng không được. La Di Ninh quyết định đồng ý, nhưng chỉ là tạm thời. Về sau cô sẽ nói lại chuyện này với cậu sau.
“Tôi coi anh là bạn chứ, nhưng mà chuyện này… Thôi được rồi, tôi đồng ý. Nhưng lần sau anh đừng có làm vậy
ทนัล day”
“Vậy giờ chúng ta đi ăn, sau đó anh dẫn em đi mua ít đồ. Không được từ chối đâu.” Trình Lâm cười sau đó lái xe vào trung tâm thành phố.
Vào trung tâm thành phố có rất nhiều món ăn vặt ở bên lề đường, vì để thuận tiện mà Trình Lâm đã gửi xe ở gara trung tâm thương mại và cùng La Di Ninh đi dạo.
Cả hai đi cạnh nhau rất giống một đôi, người đi đường cũng nhìn bọn họ mà xì xào bàn tán. La Di Ninh từ lâu đã mặc kệ những lời xung quanh, chỉ là cô sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Trình Lâm mà thôi.
“Trình Lâm! Anh không sợ bị ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này khi đi cùng tôi sao?” La Di Ninh quay sang hỏi
Trình Lâm.