Vài ngày sau La Di Ninh được Kim Nhàn Nhi hẹn đi ăn. Cô đồng ý và đến trung tâm thương mại, đó là địa điểm mà cô và Kim Nhàn Nhi hay hẹn nhau mỗi lần gặp mặt. Nhưng khi vừa đến nơi thì ngoài Kim Nhàn Nhi ra còn có cả Duật Quân.
Vừa thấy La Di Ninh thì Kim Nhàn Nhi đã vẫy tay, La Di Ninh bất đắc dĩ đi lại gần phía hai người kia sau đó cũng chào hỏi: “Hai người làm em bất ngờ thật đấy, em cứ tưởng…”
Cầu nói lấp lửng của La Di Ninh được Kim Nhàn Nhi nói tiếp: “Chị cho em bất ngờ đấy! Hơn nữa Duật Quân là ngỏ ý muốn gặp em.”
“Chẳng phải cuối tuần chúng ta sẽ gặp nhau sao?” La Di Ninh nghe Kim Nhàn Nhi nói thì có chút bất ngờ, nghiêng đầu quay sang hỏi ngược lại Duật Quân.
Duật Quân không trả lời câu hỏi của La Di Ninh, mà chỉ cười nói: “Anh muốn hẹn em đi ăn nhưng em cứ bận bài luận, nhân dịp này coi như anh mời em.”
La Di Ninh gật đầu, sau đó mở lời: “Cũng được! Nhưng nếu muốn rủ em đi anh có thể gọi cho em mà.”
Cô mở lời như vậy là vì không muốn Duật Quân nghi ngờ cô cứ né tránh cậu mà không đi nên viện lý do. Nhưng có vẻ Duật Quân không để tâm lắm, ngược lại còn lo lắng cho việc học của cô: “Anh sợ em chưa làm xong bài
luan, nhung gid thi co ve on roi.”
Thấy cả hai nói chuyện qua lại có vẻ ngại ngùng nên Kim Nhàn Nhi liền nắm tay La Di Ninh và Duật Quân kéo đi, vừa đi vừa nói vui vẻ: “‘Thôi nào, chúng ta mau đi ăn đi. Sau đó thì đi mua sắm vui chơi.”
La Di Ninh cũng không biết là nên vui hay buồn nữa. Cái tình huống này nếu như bình thường là cô sẽ rất vui vẻ đón nhận. Bây giờ cô chỉ cảm thấy sự nồng nhiệt của bọn họ là những điều gì đó mà cô không đoán được. Cô cũng muốn xem thử là bọn họ định diễn đến bao giờ, dù rằng cô luôn tin tưởng hết lòng.
Đến một quán ăn trên lầu thì cả ba ngồi xuống và gọi rất nhiều món ăn. La Di Ninh lần này ăn uống có chút ý tứ, hơn nữa trong lúc ăn Duật Quân cứ luôn gấp cho cô ăn khiền mọi người xung quanh cứ bàn tán không ngừng.
Kim Nhàn Nhi nhìn vậy cũng không nói gì, ngược lại còn vui vẻ trêu đùa cô.
“Chị đừng trêu nữa, em ngại muốn chết đây này.” La Di Ninh ngại ngùng nhìn Kim Nhàn Nhi, thật sự cô đang rất ngại.
Kim Nhàn Nhi thấy vậy thì cười cười, “Không ngờ em cũng biết ngại đó. Hơn nữa em với Duật Quân cũng đi ăn vài lần rồi mà, sao lần này ngại thế?”
“Thì tại em…” La Di Ninh đang định trả lời thì chuông điện thoại reo lên. Cô liền đứng lên sau đó cười trừ nhìn
Duật Quân và Kim Nhàn Nhi nói: “Em nghe điện thoại một lúc, hai người cứ ăn đi.”
Cả hai gật đầu, La Di Ninh vội vàng đi lại hành lang của trung tâm thương mại sau đó nghe máy nhưng mắt vẫn hướng về phía chỗ của Kim Nhàn Nhi và Duật Quân.
“Sao vậy? Tự dưng hôm nay lại gọi tôi?”
“Anh vừa nghe được một tin tức, không chắc có đúng không. Hôm tiệc rượu đó, Duật Quân sẽ tỏ tình với em đấy.”
Trình Lâm nói qua điện thoại nhưng giọng điệu có vẻ không vui lắm, lại còn có chút gì đó khó chịu.
La Di Ninh nghe xong thì bất ngờ, nếu làm thế thì giữa chốn đông người cô không thể từ chối. Nếu từ chối thì sẽ bị nghi ngờ, điều này càng khiến cô cảm thấy Duật Quân là muốn âm mưu gì đó.
La Di Ninh ho nhẹ một cái sau đó nhắc nhở: “Anh cẩn thận một chút, tôi sẽ không để sự kiện đó xảy ra đâu.”
“Cho dù xảy ra, anh cũng sẽ ngăn lại. Em không được đồng ý làm bạn gái cậu ta, cậu ta không tốt như em nghĩ đâu.” Trình Lâm khó chịu, lời nói như muốn khẳng định rằng Duật Quân là một người không như vẻ bề ngoài.
La Di Ninh thấy hai người kia có vẻ ăn gần xong thì liền nói với Trình Lâm: “Tôi đang có hẹn với Nhàn Nhi và Duật
Quân, anh đừng gọi nữa. Khi về tôi sẽ gọi lại cho.”
“Nếu có vấn đề gì thì gọi ngay cho anh, anh chờ em gọi lại.”
Trình Lâm vừa nói xong thì La Di Ninh đã ngắt máy khiến cậu thở dài. Vì chú của cậu bận nên đã nhờ cậu đến chố biệt thự của ba Duật Quân lấy hồ sơ giúp ông. Tình cờ thay lúc Trình Lâm ngồi chờ đã cầm một cuốn sổ đọc.
Bên trong cuốn sổ đó viết về một bản nghiên cứu chưa được hoàn thiện, hơn nữa phần đầu của bản nghiên cứu
Trình Lâm thấy rất quen thuộc. Một lúc sau cậu mới nhớ ra cậu đã từng xem nó ở đâu. Khi cậu để lại cuốn sổ trên bàn thì có một tờ giấy rơi xuống đất.
Trình Lâm cầm tờ giấy lên liền phát hiện một điều mà chú cậu từng nói sơ qua. Các món đồ do ai sở hữu đều được ghi lại càng khiến cậu khẳng định việc này có vấn đề, và vấn đề này chắc chắn liên quan tới việc Duật Quân muốn
La Di Ninh làm bạn gái.
Trình Lâm vội để lại mọi thứ như cũ sau đó vờ như không biết gì, ba của Duật Quân sau khi ký kết tài liệu với đối tác qua màn hình máy tính thì đã cho quản lý đưa hồ sơ cho Trình Lâm. Cậu cẩm lấy sau đó chào hỏi rồi ra về, trên tay cầm theo một tấm thiệp mời tiệc rượu mà quản lý đưa cho cậu.
Trình Lâm nhếch môi, trong lòng đã có tính toán. Cậu nhất định không để Duật Quân tỏ tình thành công, càng không đề La Di Ninh có thiệt hại gì. Vừa ra xe Trình Lâm đã dặn dò quản gia riêng: “Đưa tôi đến khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Tôi sẽ ở đó vài ngày, bảo chú tôi không cần lo lắng.”
“Thiếu gia, cậu muốn làm gì sao?” Quản gia riêng nhìn Trình Lâm có chút khó hiểu nhưng cậu chỉ cười nói: “Lấy lại những thứ thuộc về tôi.”