Quản gia không hỏi thêm gì mà lái xe chở Trình Lâm rời đi. La Di Ninh sau khi tắt máy thì đi lại chỗ của Kim Nhàn Nhi và Duật Quân mở lời: “Hay là đi mua sắm đi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Kim Nhàn Nhi nghe xong liền kéo tay La Di Ninh, vừa đi vừa nói: “Di Ninh! Chị biết có vài gian hàng bán đồ hợp với em lắm, chúng ta qua đó xem.”
Kim Nhàn Nhi thuận tay lấy túi xách của mình và La Di Ninh đưa cho Duật Quân cầm. La Di Ninh chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi xa, Duật Quân cầm túi xách đi phía sau chỉ cười mà không nói gì. Tình huống này bất ngờ đến mức cô còn không có thời gian phản ứng. Kim Nhàn Nhi kéo La Di Ninh đi hết quầy này đến quầy khác, thử rất nhiều đồ và mua rất nhiều thứ.
“Nhàn Nhi, em đi đến mỏi chân rồi. Chị có thể nào dừng lại một chút không?” La Di Ninh giả vờ mệt mỏi ngồi ở hàng ghế chờ nhìn Kim Nhàn Nhi với ánh mắt đáng thương.
Kim Nhàn Nhi thấy vậy thì cảm giác có chút áy náy, “Xin lỗi, là chị vui quá nên… Em ngồi đây đi, chị đi mua nước cho em.”
“Vậy chị đi đi, em chờ chị.” La Di Ninh cười nhìn Kim Nhàn Nhi đi xa thì thở dài.
Nếu cứ tiếp tục thế này cô sẽ mệt chết thôi. Duật Quân nãy giờ cũng không thấy đâu, không biết có phải là lạc rồi không. Điện thoại La Di Ninh nằm ở túi xách cho nên không thể gọi được, muốn mở điện thoại cô thì phải biết mật khẩu. Mà mật khẩu thì sau lần đi chơi ở thành phố S về cô đã đổi lại cái khác. Chỉ cầu mong là Trình Lâm đừng có gọi ngay lúc này.
Đang ngồi chờ thì đột nhiên có người vỗ vai La Di Ninh, cô quay lại thì có chút bất ngờ nhìn người kia: “Triệu…
Triệu Gia Kiệt? Sao anh cũng ở đây?”
“Tôi đi mua đồ, còn cô sao ở đây?” Triệu Gia Kiệt lại gần ngồi cạnh La Di Ninh hỏi.
Mọi thường La Di Ninh thấy Triệu Gia Kiệt mặc quân phục đã rất oai và ngầu, hồm nay mặc đồ đơn giản thế này thật là nhìn có chút khác. Nghe Triệu Gia Kiệt hỏi vậy thì La Di Ninh cũng vui vẻ trả lời: “Tôi có hẹn với bạn, đồ mua xong rồi nhưng vẫn chờ thanh toán.”
La Di Ninh chỉ một đóng đồ đang được thanh toán ở đằng quầy sau đó lại nói: “Thật ra thì… Lát nữa anh giúp tôi một chuyện được không?”
Triệu Gia Kiệt nghe có chút khó hiểu, định trả lời lại thì đã bị tiếng của cô gái khác chen vào, đó không ai khác là
Kim Nhàn Nhi.
“Di Ninh!”
Kim Nhàn Nhi đi nhanh lại chỗ của La Di Ninh đưa cho cô một chai nước, theo sau La Di Ninh là Duật Quân. Hai người đó lại đi cùng nhau cả một buổi rồi mới lại gặp cô, có kẻ ngốc mới không nghi ngờ.
Duật Quân nhìn thấy Triệu Gia Kiệt ngồi cạnh La Di Ninh thì nhíu mày, “Cậu là ai?”
“Em quên giới thiệu, anh ấy là Triệu Gia Kiệt, bạn của em.” La Di Ninh thấy Duật Quân nhìn Triệu Gia Kiệt không mấy thiện ý liền lên tiếng.
Triệu Gia Kiệt nhìn Duật Quân hỏi: “Vậy còn cậu?”
“Gia Kiệt, đó là Duật Quân và Nhàn Nhi, cả hai đều là bạn của tôi.” La Di Ninh rơi vào tình huống khó xử, cô liền kéo tay Triệu Gia Kiệt về phía mình và giải thích để tránh xảy ra xung đột.
Kim Nhàn Nhi đưa lại túi xách cho La Di Ninh sau đó nói: “Chị lại kia thanh toán, sau đó chúng ta đi khu vui chơi.”
Kim Nhàn Nhi nói xong liền đi ngay, Duật Quân lúc này cũng lên tiếng: “Lát nữa Nhàn Nhi có việc, anh và em sẽ cùng đi khu vui chơi.”
La Di Ninh nghe mà như sét đánh bên tai, lại phải đi riêng cùng Duật Quân nữa sao? Cô sợ tình huống ở quán bar lần đó sẽ lặp lại, thực sự nếu khi đó Trình Lâm không cứu cô thì chắc cô cũng không ở đây đứng nói chuyện vui vẻ vậy đâu.
Thấy La Di Ninh cứ thẫn thờ thì Triệu Gia Kiệt cảm thấy có chút vấn để, còn Duật Quân thì cảm thấy La Di Ninh dường như hơi bị bất ngờ.
Vài giây sau cô mới định hình lại được và nói với Duật Quân: “Lúc nãy phía quân đội khu E có gọi cho em, muốn em đến đó để bàn về bài luận em mới làm.”
“Em làm bài luận về quân đội sao? Anh cứ nghĩ em sẽ làm về mảng marketing chứ.” Duật Quân có chút ngạc nhiên nhìn La Di Ninh, cô học quản trị doanh nghiệp nhưng sao lại làm bài luận về quân đội.
Thấy ánh mắt Duật Quân có chút nghi ngờ thì La Di Ninh nhìn sang Triệu Gia Kiệt, đúng lúc anh cũng nhìn cô lại thì thấy La Di Ninh dường như muốn cầu cứu. Mặc dù không hiểu rõ là chuyện gì nhưng anh đoán chắc La Di Ninh không muốn đi cùng Duật Quân.
La Di Ninh cười trừ, “Vì đột xuất nên em không đổi chủ đề được.”
“Vậy anh đưa em đến đó rồi chờ em!” Duật Quân lại gần nắm tay La Di Ninh vừa nói vừa nhìn cô.
La Di Ninh bất giác không biết phải làm thế nào, cũng không biết nói gì thì Triệu Gia Kiệt lại gần La Di Ninh kéo cô về phía anh rồi nhìn Duật Quân: “Duật thiếu gia không cần đích thân đến khu E đâu. Tôi ở đó, sẵn tiện sẽ đưa Di Ninh đi.”
“Cậu có biết đang cản trở mối quan hệ của tôi và Di Ninh không?” Duật Quân giữ tay La Di Ninh lại nói, ánh mắt nhìn Triệu Gia Kiệt đầy sự thù địch nhưng Triệu Gia Kiệt ngược lại không để ý, còn nhếch môi nhìn Duật Quân:
“Không quan tâm! Hơn nữa Di Ninh cũng không thể nào phản đối.”
La Di Ninh hai tay bị hai người giữ lại nên không biết làm sao. Sát khí hai bên cô có thể cảm nhận được, nếu cứ để như vậy không phải cách tốt. La Di Ninh đành nhìn Duật Quân sau đó cười trừ: “Duật Quân, xin lỗi anh nha. Gia Kiệt ở khu E, cứ để anh ấy đưa em đến đó đi. Có gì em sẽ liên lạc với anh sau, được không?”
“Nhưng mà…” Duật Quần nghe vậy có chút không đành lòng, bao nhiều công sức của cậu bỏ ra lại bị Triệu Gia Kiệt phá hỏng rồi. Vốn có được cơ hội đi chơi cùng La Di Ninh để bồi dưỡng thêm tình cảm, không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn.